Ngày thứ năm  hôn lễ, phủ Lục gia đột nhiên náo động. Tin tức truyền   nhanh: tiểu thư Tô gia – Tô Nhược Vân trở về từ biên cương.
Tô Nhược Vân vốn là thanh mai trúc mã của Lục Vân Hàn, từng cùng  lớn lên trong quân doanh. Nàng dịu dàng,  thông tuệ, từ lâu  chiếm một vị trí  thể  thế trong lòng .
—
Chiều hôm , khi Ngọc Dao đang  trong tiểu viện  sách, A Hương hớt hải chạy :
“Phu nhân! Phu nhân, tướng quân  trở về phủ,  cùng còn  một cô nương…   chính là Tô tiểu thư!”
Ngọc Dao ngẩng đầu, trang sách khẽ rung lên trong tay. Nàng dừng  chốc lát,  bình thản đặt sách xuống:
“Đã . Chuẩn   .”
A Hương cắn môi,  tiểu thư nhà  bình tĩnh như chẳng hề để tâm, trong lòng càng thấy chua xót.
—
Sân  phủ.
Lục Vân Hàn bước  trong tiếng chào cung kính của gia nhân. Bên cạnh  là một nữ tử vận váy lụa xanh, dung nhan thanh nhã, ánh mắt ôn nhu  . Nàng chính là Tô Nhược Vân.
Gia nhân hai bên  thấy, ánh mắt đều sáng rực, xì xào bàn tán:
“Đó chẳng  Tô tiểu thư ? Người mà tướng quân thương nhớ bấy lâu?”
“Thảo nào đêm tân hôn   phòng tân nương… Thì  trong lòng  sớm    .”
“Vậy phu nhân … chẳng  chỉ là cái vỏ rỗng?”
Lời bàn tán lan nhanh như gió.
—
Trong đại sảnh.
Ngọc Dao chậm rãi bước , dáng  thẳng tắp, gương mặt điềm tĩnh. Khi nàng đến, ánh mắt bao  lập tức đổ dồn lên.
Tô Nhược Vân khẽ hành lễ, giọng ngọt ngào:
“Ngọc Dao  ,  và Vân Hàn vốn là chỗ quen  từ nhỏ, hôm nay  gặp , thật vui.”
Ngọc Dao mỉm  đáp lễ:
“Tô tiểu thư quá lời. Đã là khách của Lục phủ, tự nhiên là thượng khách.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ke-thu-trong-chinh-vien/chuong-4-nguoi-trong-long-cua-luc-van-han.html.]
Nàng   nhanh,  chậm, lễ nghi đầy đủ,  lộ  nửa điểm thất thế.
Lục Vân Hàn  bên,  hai nữ tử đối diện: một  là   luôn đặt trong tim, một  là danh nghĩa thê tử mà   thừa nhận. Trong đôi mắt  thoáng qua một tia phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn lạnh nhạt, hướng sang Ngọc Dao:
“Tô tiểu thư từ xa trở về,   sẽ ở trong phủ một thời gian. Ngươi sắp xếp chỗ ở cho nàng.”
@thichancommem
Trong sảnh lặng ngắt. Mọi ánh mắt đều chờ phản ứng của Ngọc Dao.
Nếu là nữ tử bình thường,  ép  sắp xếp chỗ ở cho tình nhân của phu quân, chắc chắn sẽ tức giận hoặc  lóc.
 Ngọc Dao chỉ mỉm , đáp gọn:
“Vâng.”
Rồi  sang quản sự:
“Sắp xếp viện Thanh Tùng, dọn dẹp sạch sẽ. Đảm bảo Tô tiểu thư ở thoải mái.”
Từng chữ rõ ràng,  run rẩy,  né tránh.
Sự điềm tĩnh  khiến  ít  ngỡ ngàng.
Tô Nhược Vân  sững , nắm nhẹ góc tay áo, trong lòng   là vui mừng  hụt hẫng.
Còn Lục Vân Hàn, ánh mắt thoáng d.a.o động một thoáng, song nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng.
—
Đêm xuống.
A Hương tức tối:
“Phu nhân! Sao   nhẫn nhịn như ? Để cô  ở  trong phủ, khác gì giẫm lên danh phận chính thất của  chứ!”
Ngọc Dao   cửa sổ, ánh trăng bạc phủ lên bóng dáng mảnh mai. Giọng nàng trầm tĩnh:
“Không cần tranh. Tranh cũng vô ích. Chỉ cần   để  thất thế, thiên hạ tự sẽ  rõ.”
Nàng khẽ nhắm mắt. Trong lòng, một ngọn lửa nhỏ  cháy lên,   ngọn lửa ghen tuông, mà là ngọn lửa của tự tôn.
Nếu   nàng trở thành quân cờ,  thì nàng sẽ dùng bản lĩnh của  chứng minh — một quân cờ, cũng  thể  chấn động cả ván cờ.
—