Trời cuối thu, gió lạnh thổi hun hút qua những tán lá vàng trong Lục phủ.
Ngọc Dao  trong tiểu viện,  bầu trời mờ xám, lòng thoáng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Những ngày gần đây, phủ đột ngột yên ắng lạ thường.
Không còn chuyện thị phi lặt vặt, cũng chẳng ai vu khống  tung tin đồn nhảm.
 càng yên tĩnh, nàng càng cảnh giác — bởi sự tĩnh lặng  giống như bầu trời  cơn bão lớn.
@thichancommem
—
Quả nhiên, bão tố đến  nhanh.
Một buổi sáng, khi Ngọc Dao bước  đại sảnh,  thấy các quản sự, hạ nhân cùng vài quan sai tụ tập, sắc mặt ai nấy đều căng thẳng.
Một  hầu quỳ  đất, run rẩy dập đầu:
“Thuộc hạ… thuộc hạ phát hiện, trong phòng phu nhân…  thư tín bí mật trao đổi cùng phản tặc ngoài biên cương.”
Cả đại sảnh xôn xao, ánh mắt dồn dập đổ về phía Ngọc Dao.
Một quan sai cầm lá thư đưa lên:
“Đây là chứng cứ. Nếu thật sự là thư từ của phu nhân, thì chẳng những là ô nhục của Lục gia, mà còn là tội khi quân.”
—
Ngọc Dao  thoáng qua, quả nhiên là một phong thư — chữ  nắn nót, giống hệt bút tích của nàng, nội dung  ám chỉ thông đồng với phản loạn.
Trong khoảnh khắc, lòng nàng lạnh buốt.
Nàng hiểu, đây chính là nước cờ hiểm độc của Tô Nhược Vân.
Nếu tội danh  thành lập, thì chẳng những nàng mất danh dự, mà cả gia tộc Tạ gia cũng  vạ lây.
—
Không khí căng thẳng ngột ngạt.
Một  hạ nhân lén thì thầm:
“Trời ơi, chẳng lẽ phu nhân thật sự…”
“Không thể nào!  nếu  ,    chứng cứ rõ ràng thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ke-thu-trong-chinh-vien/chuong-9-bao-to-ap-den.html.]
Lục Vân Hàn bước ,  mặc giáp nhẹ, ánh mắt sắc lạnh.
Hắn cầm lấy bức thư,  lướt qua, đôi mày kiếm cau chặt.
Mọi  nín thở chờ đợi.
Không ai , tướng quân sẽ xử trí thế nào.
Ngọc Dao thản nhiên bước lên, giọng điềm nhiên nhưng kiên quyết:
“Thư    của . Chữ   thể giả, dấu ấn  thể  giả.  kẻ thật sự   mang tội, mới là kẻ  dã tâm nhất trong phủ .”
Ánh mắt nàng, lặng lẽ lướt về phía góc phòng — nơi Tô Nhược Vân đang , mặt giả vờ hoảng hốt, nhưng bàn tay trong tay áo siết chặt đến trắng bệch.
—
Một cơn gió lạnh thổi  đại sảnh, thổi tung bức rèm đỏ.
Ngọc Dao  thẳng, giọng  vang vọng từng chữ:
“Nếu Lục phủ tin lời đồn, thì hôm nay hãy xét xử ngay tại đây.
Còn nếu  sự thật, thì cho  thời gian điều tra.
Bởi vì  tuyệt đối  cho phép bản  mang danh nhục nhã, càng  để Tạ gia  liên lụy.”
Lời nàng rơi xuống,  khí trong đại sảnh như nổ tung.
Từng ánh mắt kinh ngạc, nghi hoặc,  hổ, đan xen thành cơn bão vô hình.
—
Trong khoảnh khắc , Lục Vân Hàn siết chặt bức thư trong tay, trong mắt lóe lên một tia phức tạp.
Hắn  Ngọc Dao,  đầu tiên, lòng dấy lên một cảm giác… tin tưởng.
Tin rằng nàng sẽ   chuyện phản bội.
 cơn bão  hề lắng xuống.
Bởi phía  phong thư giả mạo , ẩn giấu một thế lực  nhỏ, cùng với dã tâm ngày càng sâu của Tô Nhược Vân.
Cơn bão thật sự, mới chỉ  bắt đầu.
—