Sau khi chào hỏi đơn giản, nhân viên phục vụ đưa menu lên, Tưởng Dư Hoài nhận lấy đặt mặt Từ Hi Nhiễm, lịch sự hỏi: “Cô Từ xem ăn gì?”
Cử chỉ lịch sự, giọng điệu nhã nhặn, cả toát lên vẻ hào hoa phong nhã, thế nhưng ánh mắt của đàn ông sắc bén, ánh dừng khác như thể thể xuyên thấu con . Từ Hi Nhiễm dám thẳng lâu, cô lật thực đơn, thấy giá menu, cô khỏi lúng túng.
Vốn dĩ cô trả cho nhưng phát hiện khí chất áp bức khiến cô ngay cả động tác đưa menu đến mặt cũng dũng khí. Từ Hi Nhiễm đưa cho bà Tưởng, : “Mọi cứ gọi món .”
Bà Tưởng gọi mấy món ăn, cùng chuyện với một lúc, chủ yếu là bà Tưởng và dì Giang khí thêm vui vẻ, Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài thỉnh thoảng mới đáp đôi câu. Từ Hi Nhiễm nhận Vương Lệ Lệ vẻ khá căng thẳng, đừng vẻ bá đạo ngang ngược thường ngày của bà , ở mặt những bà còn bối rối hơn cả Từ Hi Nhiễm.
Trò chuyện chẳng gì đặc biệt, chủ yếu là tìm hiểu tình hình của . Từ Hi Nhiễm cũng chủ động chuyện, khi hỏi đến thì cô sẽ trả lời, còn khi chủ đề liên quan đến , cô sẽ ngoan ngoãn ngậm miệng.
Cô thể nhận Tưởng Dư Hoài đối diện cũng quá hứng thú chuyện phiếm, thỉnh thoảng khi hỏi đến, chỉ trả lời đơn giản ngắn gọn “Ừ”, “Được”, “Không”, lời ít ý nhiều, đúng là phong cách của một doanh nhân bận rộn khi ứng phó với những buổi xem mắt nhàm chán. Tất nhiên, chẳng ai thấy gì , dường như chỉ cần chịu đây, thậm chí chỉ trả lời qua loa như , cũng đủ nể mặt , còn hơn là một bài giới thiệu dài dòng về bản .
Sau khi ăn xong, đều tự về, Tưởng Dư Hoài vì phép lịch sự, cố tình sắp xếp một chiếc xe đưa Vương Lệ Lệ và Từ Hi Nhiễm về. Trên xe, Vương Lệ Lệ hỏi cô cảm thấy thế nào, Từ Hi Nhiễm dựa đầu ghế giả vờ ngủ, trả lời.
Cô rõ kết quả do cô quyết định, thể thấy gia đình Tưởng Dư Hoài còn sốt ruột về chuyện hôn sự của hơn chính . Đương nhiên quyền quyết định cuối cùng vẫn trong tay Tưởng Dư Hoài, cô hề cảm thấy Tưởng Dư Hoài thể để ý đến cô, lẽ chỉ đối phó với bố , vì phép lịch sự mà đến gặp mặt. Hơn nữa trong buổi xem mắt, Từ Hi Nhiễm cũng tỏ động, chắc sẽ cảm nhận cho nên khả năng thành đôi cao.
Từ Hi Nhiễm đột nhiên thấy buồn , Vương Lệ Lệ và Từ Xương Đông lợi dụng cô để bám gia đình giàu , nhưng giàu kẻ ngốc. Từ Hi Nhiễm nghĩ thở phào nhẹ nhõm, cảm giác căng thẳng cả ngày nay mới dịu xuống.
Nửa đêm Từ Hi Nhiễm khát nước thức dậy ngoài uống nước, đến phòng khách, cô mơ hồ thấy tiếng chuyện vọng từ phòng Từ Đóa. Lúc khuya, xung quanh im lặng, cách âm trong phòng cũng nên Từ Hi Nhiễm rõ cuộc đối thoại giữa hai con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-10.html.]
“Hôm nay đối tượng xem mắt ngoại hình như thế nào? Nhà giàu mà lớn tuổi thế mà vẫn kết hôn, , đáng sợ ?”
“Ngoại hình tuấn tú, lịch sự, hơn nữa còn lắp chân giả, cũng vấn đề gì.”
“Hả? Tuấn tú, lịch sự? Tuấn tú đến mức nào, dáng cao ?” “Rất cao.”
“Cao bao nhiêu?”
“Mẹ nào cao bao nhiêu, tóm là giống với đàn ông thường xuyên qua với Hi Nhiễm đây.”
“Trình Vân Khải ? Anh cao bằng Trình Vân Khải ? Còn tuấn tú, lịch sự nữa? Gia đình giàu thế cơ mà? Nếu Từ Hi Nhiễm lấy thì chẳng là trúng ?”
“Sao thể chứ? Con nghĩ lớn tuổi thế mà vẫn kết hôn, chắc chắn điều uẩn khúc khó gì đó, loại tàn tật như mà, kiểu gì tâm lý cũng vấn đề.”
“ đấy, khéo còn là một tên biến thái nữa đấy.” Từ Đóa khúc khích: “Vất vả lắm mới đỗ đại học cuối cùng lấy một thằng biến thái, Từ Hi Nhiễm thật là khổ.”
Từ Hi Nhiễm uống nước xong thì về phòng, ép ngủ, dù là biến thái thì chứ, cũng chắc thích cô , đúng ?
Bà cụ Tưởng ngoài bảy mươi, đêm đến đều ngủ say nhưng bà cụ vẫn thể nào chợp mắt. Bà cụ ghế sofa, tay cầm gậy chống, thỉnh thoảng thở dài. Người già như bà sống đến tuổi còn mong cầu gì nữa, đơn giản chỉ mong con cháu bình an, khỏe mạnh, vui vẻ, nhưng điều bà lo lắng nhất chính là đứa cháu đích tôn của .