Lúc đầu cô cũng cảm thấy gì, thế nhưng vài , cô phát hiện cố ý đùa cô.
"Anh Dư Hoài..." Cô cắn môi hỏi : "Tại ..."
Anh giải thích gì, kéo quần áo lên cho cô, ngã , dựa sofa, ánh mắt âm u, vẻ mặt khó lường.
"Nếu thì kích thích ham của ." Anh . Chuyện như giữa Từ Hi Nhiễm và chỉ xảy một hai , cho nên cô cũng rụt rè, ôm lấy đầu mà hôn. Anh vẫn luôn thích cô chủ động. Mọi khi cô chỉ cần chủ động hôn , sẽ lập tức đáp cô. , cho dù cô hôn thế nào cũng chỉ thờ ơ, im ở đó, phản ứng, chỉ dẫn.
Từ Hi Nhiễm chút sốt ruột, thử hôn một đường từ môi đến cằm và cổ . Cô run rẩy giơ tay cởi bỏ cúc áo , hai bàn tay nhỏ bé mềm mại chạm n.g.ự.c .
vẫn nhúc nhích, Từ Hi Nhiễm ngẩng đầu , chống đôi mắt âm u của . Trong ánh sáng mờ ảo, đôi mắt sắc bén mà nguy hiểm, giống như là một con thú im trong bóng tối chờ săn mồi.
"Anh Dư Hoài..." Cô bất lực nhỏ giọng gọi . "Đừng dừng , tiếp tục."
Từ Hi Nhiễm vùi đầu tiếp tục hôn , cô cởi dây lưng của . Vì kinh nghiệm nên cô mở dễ, nhưng cô chợt nhận điều gì đó, bất ngờ , rõ ràng...
Anh vẫn hề nhúc nhích ở đó, vẻ mặt vẫn như một bức tượng Phật linh thiêng, Từ Hi Nhiễm cắn môi, đỏ mặt rút dây lưng của .
Tưởng Dư Hoài vẫn luôn bất động cuối cùng cũng hành động, chợt ôm ngang cô lên. Anh đặt cô lên giường, nắm dây lưng trong tay, dùng dây lưng trói hai tay cô cầm hai tay trói của cô đặt lên đỉnh đầu cô.
"Hôm nay chúng chơi trò khác."
Anh đè cô, mặt là biểu cảm như . Đôi mắt vẫn sâu hun hút như đôi mắt thú. Dây lưng cổ tay ghì chặt khiến cô chút thoải mái. Anh dùng một bàn tay đè , dễ dàng vây lấy cô, giống như cô chính là con mồi mà bắt. Cô nắm trong tay, chỗ trốn.
Từ Hi Nhiễm dọa . Mọi khi ở giường, cho dù lúc phóng đãng nhất cũng . Hai mắt cô đỏ lên, cô nức nở với : "Anh Dư Hoài, đừng như ."
Anh dùng ngón cái nâng cằm cô lên, ngón tay miết môi cô, trong mắt một tia mờ mịt: "Mới chỉ bắt nạt em một chút mà em ?"
Giọng đổi, của lúc khác hẳn đàn ông chững chạc nho nhã lễ độ lúc bình thường. Cho dù Từ Hi Nhiễm phản ứng chậm thế nào thì cũng nhận , dường như đêm nay đang cố ý bắt nạt cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-107.html.]
Từ Hi Nhiễm sợ tủi : "Anh Dư Hoài, em sai gì ?"
Giọng cô nhỏ nhẹ, rõ ràng là đang . Mắt Tưởng Dư Hoài khẽ động, dần thu biểu cảm mặt, cảm giác sắc bén cũng dần dần biến mất. Anh vùi đầu cần cổ cô, cởi dây lưng tay cô , nhẹ giọng với cô: "Ôm ."
Từ Hi Nhiễm lập tức ôm cổ , động tác dường như an ủi , cũng ôm cô thật chặt. Anh hít sâu mấy chỗ cần cổ cô, hỏi: "Xin , dọa em ?"
Giọng khôi phục như thường.
Từ Hi Nhiễm thở phào một nhẹ nhõm, : "Không ." "Anh đùa em thôi, em đừng ."
Từ Hi Nhiễm đáp: "Ừm."
"Không đùa em nữa, bây giờ lập tức cho em ?"
“..."
Môi sát bên tai cô, trong giọng đè thấp một loại gợi cảm đầy sức hút.
Lúc đầu Từ Hi Nhiễm thật sự dọa, hai mắt và sự hung hãn khác hẳn đàn ông nho nhã lễ độ khi.
sự dịu dàng đột ngột của xua cảm giác căng thẳng của cô.
"Đừng , là của ." Anh khàn giọng với cô, trong giọng của ý dỗ dành. Anh dịu dàng hôn mắt cô, l.i.ế.m sạch nước mắt của cô.
Anh dỗ ân ái, tâm trạng Từ Hi Nhiễm cũng dần định, dần dần trầm luân cùng .
Cuối tuần, Từ Hi Nhiễm Thôi Viên kéo chơi hội chùa. Hai xếp hàng một hồi lâu mới dâng hương . Dâng hương xong, Thôi Viên dẫn cô ăn cơm chay trong miếu.
"Mẹ cầu con ở miếu Quan Âm linh." Hai từ miếu , Thôi Viên với cô câu .