Anh suýt nữa kìm mà xông đánh Tưởng Dư Hoài, may là cuối cùng lý trí lấy quyền kiểm soát, cũng hiểu rõ nếu thực sự xông , sự nhẫn nhịn bấy lâu nay xem như công dã tràng.
Thằng khốn , sớm muộn gì cũng sẽ khiến Từ Hi Nhiễm nhận bộ mặt thật đó.
Trong thời gian Tưởng Dư Hoài nhập viện, A Văn sẽ đưa những tài liệu cần đích ký tên đến buổi sáng. Tưởng Dư Hoài ký xong, đưa tài liệu cho A Văn, vô tình liếc thấy thứ gì đó bàn, nhớ đó là thứ mà Trình Vân Khải gửi đến hôm qua.
“Ném những thứ ngoài.” Anh sai bảo với vẻ mặt vô cảm.
A Văn hỏi nhiều, ông chủ bảo gì thì nấy.
“Ném cho kín đáo một chút, đừng để cô Tưởng phát hiện .” Trước khi A Văn rời , Tưởng Dư Hoài dặn dò thêm một tiếng.
Tưởng Dư Hoài nghĩ lời dối, nếu lát nữa Từ Hi Nhiễm hỏi đến, sẽ là những thứ Trình Vân Khải mua đó thể ăn hết , để A Văn mang về cho gia đình ăn. Tuy nhiên, khi Từ Hi Nhiễm đến tìm buổi chiều, cô hỏi nhiều, thậm chí cô còn phát hiện những thứ Trình Vân Khải gửi cho biến mất.
Sau nhiều ngày nhập viện, chân của Tưởng Dư Hoài cũng khá hơn nhiều, nhiều chân giả dự phòng, đều là hàng đặt sẵn để phòng khi cần, nên cũng cần lo lắng tốn thời gian .
Từ Hi Nhiễm đến đón Tưởng Dư Hoài xuất viện. Trên đường về, Tưởng Dư Hoài với cô: “Dạo viện nên chậm trễ một việc, thời gian tới sẽ khá bận.”
Từ Hi Nhiễm gật đầu, dặn dò: “Dù bận thế nào cũng đừng quên nghỉ ngơi.”
Tưởng Dư Hoài ôm cô lòng, hỏi một câu: “Trình Vân Khải và gia đình quan trọng đối với em ?”
Từ Hi Nhiễm : “Bấy lâu nay, dì Viên Mẫn và chú Trình luôn chăm sóc em, gia đình họ còn chuẩn riêng một căn phòng cho em, Trình Vân Khải hỗn thế nào thì cũng đổi sự thật là dì Viên Mẫn đối xử với em, nên gia đình họ cũng coi như nửa của chúng .”
Tưởng Dư Hoài gật đầu, gì nữa. Từ Hi Nhiễm ngẩng đầu , thấy vẻ mặt chút nặng nề, Từ Hi Nhiễm Tưởng Dư Hoài chịu ấm ức vì chuyện .
“Tuy nhà họ Trình quan trọng với em, nhưng cần vì em mà tha thứ cho Trình Vân Khải , thực sự quá đáng.”
“Nếu là nửa của em, thể tha thứ cho , nghĩ như em sẽ thấy khó xử ?”
Từ Hi Nhiễm cảm động, cô ôm chầm lấy : “Không , cần tha thứ cho , chuyện nào chuyện đó, em cũng thấy khó xử gì cả. Anh những chuyện đó với , thể tha thứ cho , em cũng qua với Trình Vân Khải nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-116.html.]
“Không cần như , em và Trình Vân Khải nên thế nào thì cứ thế , miễn em thoải mái là , chịu thiệt một chút thì ?”
Từ Hi Nhiễm , mắt đỏ lên, cô thương , trong lòng thoáng cảm thấy khó chịu. Từ Hi Nhiễm bồi thường cho , vì tối về nhà, cô nhân lúc tắm, Từ Hi Nhiễm lấy bộ đồ ngủ đầy trưởng thành duy nhất của cô. Trước đây, Tưởng Dư Hoài từng nhắc đến, đồ ngủ mà cô mặc như đồ trẻ con, mặc dù là cô đổi phong cách, nhưng cô nghĩ sẽ thích cô mặc gợi cảm hơn một chút.
Một chiếc váy hai dây màu hồng nhạt, chiếc váy dài ngang đùi, thiết kế khá vặn, tôn lên đường cong cơ thể cô một cách mỹ.
Đây là đầu tiên Từ Hi Nhiễm mặc quần áo hở hang như , cảm thấy thoải mái. Lúc Tưởng Dư Hoài từ phòng tắm , cô đang băn khoăn nên dùng tư thế nào để chào đón .
Cửa phòng tắm đột ngột mở , bóng dáng xuất hiện ở cửa, Từ Hi Nhiễm cứng đờ, quên hết những tư thế chuẩn .
Tưởng Dư Hoài thấy cô cũng tỏ kinh ngạc. Anh cô chăm chú một lúc, đáy mắt dần hiện lên vài phần hứng thú, rõ ràng là trang phục hôm nay cô mặc khiến hài lòng.
Từ Hi Nhiễm mất tự nhiên như dựng hết tóc gáy, cô đỡ bả vai, cắn môi. Tưởng Dư Hoài nheo mắt, nghiêng đầu cô chằm chằm.
Cô Tưởng Dư Hoài thích cô chủ động một chút, nếu vui thì chủ động một chút cũng . Từ Hi Nhiễm tự động viên , kiềm nén cảm giác thoải mái , nhanh chân bước tới, câu nào, trực tiếp vòng tay qua cổ hôn lên môi .
Tưởng Dư Hoài cho cô hôn vài cái, đó bóp cằm cô đẩy nhẹ mặt cô .
“Tại hôm nay em mặc như ?” Hơi thở ấm áp của phả mặt cô, hô hấp rõ ràng định.
Tưởng Dư Hoài dùng ngón tay cái xoa nhẹ môi cô, xoa vài , nghiêng góc, ngón tay cái trực tiếp thò trong môi cô. Từ Hi Nhiễm lấy lòng , ngón tay cái của chui , cô vội vàng dùng đầu lưỡi liếm.
Ánh mắt Tưởng Dư Hoài sâu hơn.
Sao Tưởng Dư Hoài thể cô đang cố tình lấy lòng , cô gái vốn bảo thủ, để dỗ vui mà còn mặc cả bộ đồ ngủ hở hang đến .
Nhìn thế , hình như nên cảm ơn Trình Vân Khải.
“Em mặc như Dư Hoài thích ?”
Cô l.i.ế.m ngón tay , mở to đôi mắt ngây thơ trong sáng . Cảm giác khô nóng dâng lên, Tưởng Dư Hoài rút ngón tay , ôm eo cô kéo cô gần, khiến cơ thể mềm mại của cô áp , đó cúi đầu khẽ bên tai cô: “Sao thích, thích chết.”