Không phải, giờ là lúc rối rắm việc có trả lời tin nhắn hay không sao?
"Anh Dư Hoài, có phải hợp tác ở nước ngoài thật sự xuất hiện vấn đề gì không?"
"Không có vấn đề gì cả." "..."
Nếu không có vấn đề gì thì tại sao sắc mặt lại nặng nề như vậy?
"Tại sao em không trả lời anh, tại sao lại không trả lời tin nhắn của anh?"
Từ Hi Nhiễm muộn màng nhận ra: "Anh đừng nói với em là anh chạy từ xa về chỉ để hỏi em cái này nhé?"
"..."
Lần này đổi thành Tưởng Dư Hoài nghẹn lời, anh nhất thời không trả lời được.
Từ Hi Nhiễm lấy điện thoại ra, hỏi: "Hơn nữa, em không trả lời tin nhắn của anh lúc nào chứ?"
Nói đến đây anh lại giận rồi, nói: "Tự em xem đi."
Từ Hi Nhiễm mở nhật ký trò chuyện với anh ra, trên đó vẫn là câu "Bận xong thì trả lời tin nhắn của anh" mà anh gửi. Ồ, đúng là không trả lời này, nhưng cô nhớ là mình đã trả lời rồi mà nhỉ? Từ Hi Nhiễm chột dạ liếc anh một cái, nói: "Chắc do em bận quá. Em nhớ là mình đã trả lời, em nghĩ gần đây bận quá, đợi hai ngày nữa hết bận sẽ gọi cho anh. Chắc là trong đầu thì nghĩ trả lời, nhưng tay lại quên mất."
"Em bận đến thế à?"
"Rất bận đó, gần đây công ty nhiều việc, em phải làm quen từng thứ một."
"Bận đến mức ngay cả thời gian trả lời tin nhắn của anh cũng không có?"
"..."
Từ Hi Nhiễm thực sự không hiểu, cho nên anh thật sự vì việc này mà trở về hả?
Tưởng Dư Hoài nắm lấy tay cô, ngay sau đó Từ Hi Nhiễm đã bị anh ôm ngồi lên đùi anh. Anh dùng ngón cái vuốt ve cằm cô, nói với cô: "Anh nhớ, em đã nói em thích anh ngay trên chiếc xe này."
Hơi thở ấm nóng từ miệng anh phả lên mặt cô. Tuy nói chuyện thân mật gì hai người cũng đã làm, nhưng anh bất ngờ tới gần vẫn khiến cô xấu hổ đến đỏ mặt, cô nhỏ giọng hỏi: "Sao anh lại đột nhiên hỏi cái này vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-131.html.]
"Vậy bây giờ thì sao?"
"Bây giờ? Bây giờ cái gì?" Cô không hiểu.
Anh nắm chặt eo cô, đột nhiên kéo cô lại gần. Từ Hi Nhiễm dùng hai tay đẩy bờ vai anh theo bản năng. Không biết có phải động tác kháng cự của cô khiến anh khó chịu hay không. Anh lại ép sát hơn một chút, cúi đầu làm động tác muốn hôn cô. Nhưng anh lại không hôn, chỉ dừng lại cách môi cô một khoảng mà chỉ cần cúi đầu là có thể hôn, anh hỏi: "Bây giờ còn thích không?"
Rõ ràng trong giọng nói đã nhuốm đầy dục vọng.
Động tác và giọng nói của anh đều rất quyến rũ. Rõ ràng đã rất quen thuộc nhưng khi bị hơi thở của anh bao phủ, nghe giọng nói quyến rũ của anh, tim Từ Hi Nhiễm vẫn không tự giác đập nhanh hơn.
"Em... tất nhiên vẫn thích rồi."
"Thích anh vậy sao không trả lời tin nhắn của anh?"
Sao lại quayvề vấn đề này rồi? Việc không trả lời tin nhắn của anh quan trọng đến thế sao? Điều đó đáng để anh quan tâm như vậy ư? Mà người như anh, hẳn là sẽ không tính toán loại chuyện nhỏ này chứ.
Nhưng đúng là cô không đúng khi không trả lời tin nhắn của anh, Từ Hi Nhiễm nói: "Trách em quá bận, về sau chỉ cần anh nhắn tin thì em chắc chắn sẽ trả lời, được không?"
Dường như sắc mặt anh đã tốt hơn một chút, Từ Hi Nhiễm càng thêm nghi hoặc, hỏi: "Anh Dư Hoài, chắc anh sẽ không trở về chỉ để hỏi em tại sao lại không trả lời tin nhắn của anh đâu nhỉ?"
Tưởng Dư Hoài: "..."
Tưởng Dư Hoài che giấu vẻ mất tự nhiên khi bị nói trúng tim đen nơi đáy mắt, anh nói: "Trong nước có chút việc cần anh về xử lý."
"Hả? Xảy ra chuyện gì?"
"Vấn đề không lớn, đã giải quyết xong rồi."
Từ Hi Nhiễm thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi."
"Cho nên... Ừm... Thuận tiện đến thăm em một chút, hỏi xem tại sao em không trả lời tin nhắn."
Từ Hi Nhiễm vội bày tỏ: "Lần này là em không đúng, lần sau em sẽ chú ý hơn."