KẾT HÔN CÙNG TỔNG TÀI TÀN TẬT - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-04-02 03:43:21
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ Hi Nhiễm vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện bình thản về tật của , chung những tàn tật ghét nhất là khác nhắc đến khiếm khuyết của , thế nhưng thẳng thắn với cô như .

từng thấy, nhưng thể tưởng tượng, thấy điều gì sợ hãi.”

Cô gần như câu ngay khi suy nghĩ, hơn nữa bình tĩnh trả lời trong suốt quá trình, như thể khiếm khuyết của là điều gì đáng để . Cô cũng tỏ thương hại đáng tiếc về khuyết tật của , khỏi cô chăm chú.

Gia đình Từ Hi Nhiễm ở nhà họ Tưởng dùng bữa, đến chiều nhà họ Tưởng cho xe đưa họ về. Về đến nhà, Từ Hi Nhiễm Vương Lệ Lệ với Từ Xương Đông: “Anh xem, chúng đưa yêu cầu hai triệu là ít quá , nếu nhà họ Tưởng đồng ý nhanh , mà nhà họ giàu thế, chúng cũng bụng quá, chỉ đòi hai triệu, là chúng thêm chút nữa, đòi ba triệu ?”

Từ Hi Nhiễm thấy lời , vội vàng hỏi: “Có ý gì? Hai đòi tiền nhà họ Tưởng?”

Vương Lệ Lệ : “Con gả , đương nhiên chúng lấy sính lễ chứ?”

Từ Hi Nhiễm chọc tức : “Hai nhiều sính lễ của như , xin hỏi hai chuẩn của hồi môn bao nhiêu?”

“Của hồi môn?” Vương Lệ Lệ cao giọng: “Bọn tao nuôi mày lớn như cần tiền ? Mày học đại học tốn bao nhiêu tiền?

Mày cho rằng tiền trời rơi xuống ? Bọn tao nuôi mày lớn như , còn tạo điều kiện cho mày lên đại học, mày gả thì bọn tao lấy chút sính lễ ?”

“Gả ? Hai gả ? Chẳng lẽ đang bán ? Hiện tại nước quy định đòi sính lễ quá lớn, nếu chính là buôn bán .”

“Đây là cho hai kẻ già tiền công nuôi dưỡng!” Vương Lệ Lệ tức giận mắng: “Sao thế, nuôi lớn lên mày qua cầu rút ván ? Sao vô ơn thế chứ?”

Lại bắt đầu , những lời mắng chửi của bà thì Từ Hi Nhiễm thuộc vanh vách, nuôi một con ch.ó nó còn trông nhà, mày đúng là đồ sói mắt trắng vô dụng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-14.html.]

Từ Hi Nhiễm lải nhải nữa, cô về phòng đóng cửa .

Chiều tối đổ một trận mưa, nóng bức ban ngày nước mưa cuốn gần hết. Từ Hi Nhiễm cầm điện thoại, lắng tiếng mưa rơi tí tách ngoài , cô do dự mãi vẫn quyết gọi điện cho Tưởng Dư Hoài.

Ban ngày, hai trao đổi điện thoại khi rời sân . Thực tế, hai cũng đang trong quá trình chuẩn kết hôn, việc trao đổi điện thoại giúp họ dễ dàng liên lạc hơn.

Tưởng Dự Hoài với cô đây là điện thoại cá nhân của , chuyện gì cứ gọi trực tiếp cho .

Từ Hi Nhiễm gọi đến điện thoại đó, chỉ hai tiếng đổ chuông, đầu dây bên bắt máy.

“Là Tưởng ?”

“Là , chuyện tìm ?”

Lúc đêm, xung quanh yên tĩnh, giọng của qua bộ lọc điện tử càng trở nên cuốn hút hơn so với ngày thường.

Từ Hi Nhiễm bất giác căng thẳng, cô : “Xin quấy rầy Tưởng, một việc gặp mặt chuyện với một chút, khi nào thời gian.”

“Cô gặp ?”

“Là quá đường đột ?”

“Không, ngày mai sẽ bảo trợ lý đến đón cô.” “Được, phiền nữa.”

Loading...