Hai năm không gặp, Trình Vân Khải đã thay đổi rất nhiều. Loại khí chất thiếu niên sắc bén trên người anh ta đã biến mất, thay vào đó là vẻ chín chắn, cẩn trọng. Anh ta đã lột xác thành một người đàn ông trưởng thành.
"Lâu rồi không gặp, Từ Hi Nhiễm." Trình Vân Khải quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, nói: "Em đã trưởng thành rất nhiều."
"Anh cũng vậy."
Trình Vân Khải nhìn Tưởng Dư Hoài, nói: "Anh Tưởng thì lại không thay đổi nhiều."
"Tôi đã thay đổi rất nhiều, chỉ là cậu không nhận ra thôi." "Ồ? Trách mắt tôi kém, quả thật tôi không nhận ra."
Chú Trình tiến lên đưa một điếu thuốc cho Tưởng Dư Hoài theo phép lịch sự. Tuy bình thường Tưởng Dư Hoài cũng không hút thuốc, nhưng nếu người khác đưa cho anh thì anh cũng sẽ nhận lấy hút vài hơi tượng trưng để thể hiện phép lịch sự. Nhưng lần này anh lại từ chối, anh nói: "Tôi và Hi Nhiễm đang chuẩn bị mang thai, không thể hút thuốc."
Trình Vân Khải nghe vậy thì hơi thay đổi sắc mặt, anh ta hỏi Từ Hi Nhiễm: "Hai người chuẩn bị sinh con sao?"
Từ Hi Nhiễm nói: "Tôi và anh ấy đã kết hôn mấy năm rồi, cũng nên sinh con thôi."
Trình Vân Khải vốn đã lấy một điếu thuốc ra ngậm trên miệng, sau khi nghe vậy thì lấy điếu thuốc xuống rồi nói: "Nếu đã vậy thì chúng tôi cũng không hút nữa."
Phải biết rằng trước kia Trình Vân Khải sống rất ích kỷ, bây giờ anh ta lại biết suy nghĩ cho người khác như vậy, Từ Hi Nhiễm cảm thấy rất bất ngờ. Sau khi mấy người ngồi xuống, Từ Hi Nhiễm hỏi thăm tình hình của Trình Vân Khải khi ở nước ngoài, lại hỏi về kế hoạch của anh ta sau khi về nước.
"Anh đang chuẩn bị mở công ty, tự mình thực hiện dự án." Trình Vân Khải nói.
"Vậy cũng tốt, tự mình làm chủ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-152.html.]
Sau khi ăn cơm ở nhà Trình Vân Khải, Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài cùng nhau rời khỏi.
Lúc này đã là đêm khuya, Từ Hi Nhiễm đã ngủ rồi nhưng Tưởng Dư Hoài vẫn ngồi trong phòng sách. Có một bức ảnh được đặt trên chiếc bàn làm việc lớn. Anh đã mua bức ảnh này từ một nhân chứng khi điều tra nguyên nhân cái c.h.ế.t của mẹ Từ Hi Nhiễm.
Ba người trong ảnh là mẹ Từ Hi Nhiễm, bố Trình Vân Khải và Trình Vân Khải. Khi đó Trình Vân Khải vẫn còn là một cậu nhóc.
Sắc mặt ba người trong ảnh cũng không quá tốt, hình như có tranh cãi. Đây là bức ảnh cuối cùng của mẹ Từ Hi Nhiễm khi còn sống. Sau khi bức ảnh này được chụp hai mươi phút, mẹ cô đã qua đời ngoài ý muốn.
Còn việc tại sao bức ảnh này lại rơi vào tay anh, trên đời này chỉ cần có tiền thì rất nhiều chuyện đều trở nên dễ dàng hơn nhiều. Khi người chụp được bức ảnh này vào năm đó biết anh đang điều tra thì đã bán bức ảnh này cho anh với giá cao.
Trước mắt anh cũng không rõ rốt cuộc cái c.h.ế.t của mẹ Từ Hi Nhiễm có phải là ngoài ý muốn hay không. Thế nhưng người cuối cùng mẹ Từ Hi Nhiễm nhìn thấy khi còn sống chính là hai bố con này. Cái c.h.ế.t của bà ấy ít nhiều gì cũng liên quan đến hai người này.
Dựa vào hiểu biết của anh về Từ Hi Nhiễm, người nhà họ Trình rất quan trọng với cô, cho nên anh vẫn không nói chuyện này cho Từ Hi Nhiễm biết. Anh sợ Từ Hi Nhiễm sẽ bị tổn thương, sẽ thất vọng.
Thế nhưng hôm nay, sau khi nhìn thấy Trình Vân Khải anh lại có suy nghĩ khác, không thể không nói chuyện này là biện pháp đả kích Trình Vân Khải tốt nhất.
Ra nước ngoài hai năm, Trình Vân Khải quả thật đã trưởng thành hơn nhiều, người cũng trở nên chín chắn hơn, đã không còn là thanh niên hơi kích thích một chút là lập tức bùng nổ như lúc trước, hơn nữa... Anh có thể nhìn ra, rõ ràng Trình Vân Khải vẫn có lòng riêng với Từ Hi Nhiễm. Anh là đàn ông, tất nhiên anh hiểu ánh mắt của đàn ông nhất.
Tưởng Dư Hoài đeo kính mắt, ánh sáng của gọng kính kim loại in sâu vào đáy mắt, đôi mắt tối kia lại càng thêm sâu.
Anh đã quen hút một điếu thuốc hoặc uống một ly rượu mỗi khi phiền lòng, nhưng bởi vì phải chuẩn bị mang thai, thuốc hay rượu đều không thể đụng vào, vậy nên anh đã rót một ly nước đá.
Lúc này anh bưng ly nước đá lên uống một hơi cạn sạch, nước lạnh thấu xương lướt qua cổ họng, dường như đã xoa dịu đôi chút cảm giác buồn bực kia.