Anh điều chỉnh hô hấp một lúc, cố nén đau đớn đứng lên rồi lên xe. Tưởng Dư Hoài rất không thích Trình Vân Khải. Chỉ cần nghĩ đến thân phận thanh mai trúc mã giữa Trình Vân Khải và Từ Hi Nhiễm đã khiến anh rất không vui. Nhưng hiện tại anh thật sự không tìm được cô. Cho dù không muốn liên hệ với Trình Vân Khải, anh cũng phải đến chỗ Trình Vân Khải thử một lần.
Trình Vân Khải thuê một tòa nhà nhỏ ba tầng ở ngoại ô Lạc Thành làm phòng làm việc, hiện tại công ty vẫn đang sửa sang, nhưng phòng làm việc của Trình Vân Khải thì đã sửa xong rồi.
Trình Vân Khải nhìn thấy người tới thì khẽ híp mắt, anh ta nở một nụ cười trào phúng, nói: "Đúng là khách hiếm, cơn gió nào khiến anh tới đây tìm tôi vậy?"
Tưởng Dư Hoài cũng không vòng vo với anh ta, nói thẳng: "Tôi muốn biết Hi Nhiễm ở đâu."
"Ồ? Không thấy cô ấy sao? Không phải cô ấy đi cùng anh à? Anh không biết cô ấy ở đâu thì sao tôi biết được?"
Tưởng Dư Hoài quan sát biểu cảm của anh ta vài giây. Mỏm cụt đau đớn khiến anh khó có thể chịu được, nhưng anh cũng không muốn lộ vẻ nhếch nhác trước mặt Trình Vân Khải. Anh tiện tay lấy một chiếc ghế dựa bên cạnh qua, xoay ghế dựa một vòng đối diện Trình Vân Khải, anh ngồi xuống ghế nói với anh ta: "Công ty cậu vừa mới thành lập, cần mối quan hệ nhất, mà cậu hẳn phải rõ tôi không thiếu những mối quan hệ này. Chỉ cần là công trình tôi biết, tôi đều có thể giới thiệu cho cậu, còn không cần cậu chia hoa hồng."
"Điều kiện này đúng là rất hấp dẫn, nhưng nếu anh muốn dùng cái này để đổi hành tung của Từ Hi Nhiễm thì vẫn chưa đủ."
"Cậu còn muốn gì nữa?"
Đáy mắt Trình Vân Khải tràn đầy ý cười, anh ta nói: "Anh cầu xin tôi." "..."
Không có gì khiến Trình Vân Khải vui bằng việc tận mắt nhìn thấy tên ngụy quân tử này bại trên tay mình. Đường đường là chủ tịch Tưởng lại phải bỏ mặt mũi và tôn nghiêm xuống để cầu xin anh ta, anh sẽ làm sao? Nghĩ đến người này đã từng dễ dàng khiến anh ta vấp ngã, Trình Vân Khải quả thực rất muốn nhìn thấy dáng vẻ người đàn ông luôn đứng trên cao này ngã xuống, vẻ mặt căm phẫn nhưng lại không thể làm gì.
Nhưng kết cục lại khiến anh ta rất bất ngờ, Tưởng Dư Hoài không hề do dự, cũng không hề tức giận khi bị kích thích đến tôn nghiêm, anh nói với anh ta một cách lưu loát rõ ràng: "Được, tôi cầu xin cậu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-158.html.]
Không hề dài dòng, anh nói câu "Tôi cầu xin cậu" với biểu cảm như đang nói thời tiết hôm nay rất đẹp vậy.
Trình Vân Khải: "..."
Lúc này đến lượt Trình Vân Khải trợn tròn mắt, anh ta không nhịn được nói: "Không phải chứ, anh thật sự cầu xin tôi à?"
"Tôi đã làm theo yêu cầu của cậu, cậu cũng nên nói cho tôi biết, rốt cuộc Hi Nhiễm đang ở đâu."
Trình Vân Khải bỗng cảm thấy không thú vị, anh ta dựa mạnh ra sau, vắt hai chân lên bàn làm việc đằng trước, nói: "Tôi cũng không biết cô ấy ở đâu."
Anh ta vừa nói vừa mỉm cười nhìn sắc mặt Tưởng Dư Hoài. Tưởng Dư Hoài lại không hề tức giận vì bị đùa giỡn. Anh đứng lên lập tức đi ra ngoài, mấy năm nay anh đã sớm luyện được khả năng ngăn chặn tổn thất kịp thời rồi. Nếu Trình Vân Khải không có thứ anh muốn, anh cũng không muốn tiếp tục dây dưa với anh ta nữa. Tức giận và dây dưa với anh ta chỉ lãng phí thời gian của mình mà thôi.
Thái độ của anh nằm ngoài dự kiến của Trình Vân Khải, kết quả này hoàn toàn không phải thứ anh ta muốn thấy. Tên cáo già này lại hoàn toàn không cắn câu. Thấy anh rời đi như vậy, anh ta hạ chân xuống rồi đứng lên đuổi theo, nói với theo anh: "Tưởng Dư Hoài, điều kiện anh nói cho tôi vẫn tính chứ?"
Tưởng Dư Hoài nghiêng đầu nhìn anh ta với vẻ lạnh lùng: "Cậu không cho tôi thứ tôi muốn mà còn mặt mũi ra điều kiện à?"
Trình Vân Khải bị chặn họng, anh ta nói: "Tuy tôi không biết Hi Nhiễm đi đâu, nhưng tôi biết Hi Nhiễm không phải loại người gây phiền toái cho người khác. Cùng lắm cô ấy bình tĩnh một ngày rồi sẽ xuất hiện, nói không chừng bây giờ đã ở nhà rồi."
Tưởng Dư Hoài không để ý đến anh ta, nhưng sau khi lên xe vẫn nói tài xế về nhà trước. Từ Hi Nhiễm không có ở nhà, cô còn chưa trở về. Tưởng Dư Hoài lại lấy điện thoại ra gọi cho cô, vẫn là trạng thái tắt máy.
Tưởng Dư Hoài không thể bình tĩnh hay đứng im, anh lại muốn đi tìm. Anh đứng lên từ sofa nhưng mỏm cụt chợt đau nhức khiến anh lại ngồi mạnh xuống. Hai tay anh nắm chỗ mỏm cụt, hít sâu mấy hơi, trở lại bình thường một lúc mới cố nén đau đớn đứng lên. Chỉ một động tác đơn giản như vậy thôi mà trán anh đã rịn một lớp mồ hôi.
Đang chuẩn bị ra ngoài, chợt nghe thấy giọng nói vui sướng của bác Thẩm: "Cô chủ, cô đã về rồi?"