KẾT HÔN CÙNG TỔNG TÀI TÀN TẬT - Chương 161

Cập nhật lúc: 2025-04-25 02:04:14
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô cất điện thoại định quay trở lại phòng, vừa xoay người, thấy Tưởng Dư Hoài đang đứng ở cửa ban công, trên người anh mặc áo bệnh nhân của bệnh viện, vết thương trên chân đã được băng bó, bởi vì bị thương nên không thể đeo chân giả, lúc này anh đang chống nạng.

Áo bệnh nhân không che đi được khí chất con cưng của trời trên người anh, ống quần chân trái trống không cũng không khiến anh nhếch nhác, hai con ngươi điềm tĩnh in bóng bầu trời đêm xa xăm, tối tăm như vực thẳm không đáy.

Cho dù anh che giấu, cho dù anh bình tĩnh như xưa, nhưng không biết vì sao, cô có thể nhìn ra được sự căng thẳng trên người anh.

“Sao anh lại ra ngoài? Chẳng phải bác sĩ nói anh phải ngoan ngoãn tĩnh dưỡng ở trên giường mà.”

Từ Hi Nhiễm đi tới đỡ anh đến bên giường cho anh nằm xuống, Tưởng Dư Hoài nắm lấy tay cô hỏi: “Trình Vân Khải muốn đến đây?”

“Anh ta nói muốn đến, nhưng anh ta không biết chúng ta ở bệnh viện nào.”

“Anh ta muốn mang em đi?”

Cô cảm thấy lúc anh nói lời này, anh vô thức nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, Từ Hi Nhiễm nói: “Em sẽ không đi theo anh ta.”

Tưởng Dư Hoài không nói gì nữa, anh ôm cổ cô, áp trán cô vào trán anh một lúc, anh khẽ nói với cô: “Hi Nhiễm, hôn anh.”

Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô sợ cô sẽ giãy ra, Từ Hi Nhiễm có thể cảm giác được lúc anh nói lời này mơ hồ lộ ra ý cẩn thận thăm dò. Vì để đảm bảo với anh, cô ôm lấy cổ anh dán lên môi anh.

Động tác của cô gần như trong nháy mắt khiến anh kích động, năm ngón tay anh ôm lấy gáy cô để môi cô dán lấy môi anh chặt hơn, sau đó thăm dò đáp lại cô.

Chính tại lúc này, chỉ nghe thấy ở cửa vang lên tiếng trợ lý A Văn: “Anh Trình, anh không thể vào.”

Ngay sau đó, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, âm thanh đột ngột vang lên khiến mọi người đều giật mình bối rối, hai người đang hôn đến nồng nhiệt lúc này mới tách ra. Từ Hi Nhiễm đứng dậy khỏi giường, thấy Trình Vân Khải đen mặt đứng ở cửa, phía sau anh ta là A Văn vẻ mặt lo lắng vì không ngăn cản được anh ta.

Tưởng Dư Hoài ra hiệu với A Văn, A Văn gật đầu, xoay người đi ra, còn giúp mấy người đóng cửa lại.

Từ Hi Nhiễm cũng không ngờ Trình Vân Khải lại đến nhanh như thế.

“Sao anh biết ở chỗ này?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-161.html.]

“May mắn, lúc gọi điện thoại cho em là đang ở gần bệnh viện này rồi, vừa gọi xong thì nhớ ra bệnh viện này là do nhà họ Tưởng đầu tư thế nên thuận tiện đến xem, không ngờ rằng thật sự bị anh tìm được.”

Trình Vân Khải không quên lúc anh ta đẩy cửa vào đã nhìn thấy tình cảnh gì, anh ta vừa nói xong đã nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt rực cháy căm giận nhìn về phía Tưởng Dư Hoài.

“Có chuyện gì thì sau này chúng ta nói tiếp, anh Dư Hoài đang bị thương cần nghỉ ngơi.”

“Bị thương?” Trình Vân Khải trào phúng: “Giả vờ à? Con người anh ta rất thích giả vờ đáng thương, cũng chỉ có em ngốc nghếch bị anh ta lừa gạt thôi.”

Từ Hi Nhiễm không muốn nghe anh ta nói nhảm, cô nói: “Anh ra ngoài trước đi.”

“Muốn anh đi ra ngoài, có thể, anh phải dẫn em đi cùng.”

“Dẫn tôi đi cùng làm gì? Tôi với anh ấy là vợ chồng, anh ấy bị thương tôi phải chăm sóc anh ấy, tôi sẽ không đi cùng anh.”

“Từ Hi Nhiễm, rốt cuộc em có bị ngốc không, em còn muốn bị anh ta lừa gạt bao nhiêu lần nữa?”

“Trình Vân Khải, tôi hiểu anh là vì tình cảm bạn bè mà quan tâm tôi, nhưng dù có quan tâm thì cũng nên có mức độ của nó.

Chuyện riêng của tôi, cho dù bố mẹ tôi cũng không được can thiệp quá sâu, tôi là người trưởng thành, tôi nên làm cái gì cũng là do tôi tự quyết định, anh có hiểu không?”

“Thế nên em đang ghét bỏ anh quan tâm nhiều chuyện?”

Từ Hi Nhiễm không nói nhưng đáp án đã rõ ràng, Trình Vân Khải cười lạnh: “Em chính là đồ ngốc, em bị anh ta lừa rồi, con người này rất giỏi giả vờ.”

“Anh ấy không giả vờ, anh ấy thực sự bị thương.”

“Anh ta giả vờ còn ít sao, mấy năm trước, lần đó giả vờ đáng thương, hại anh và em suýt nữa thì tuyệt giao, còn có… Chuyện năm đó anh ta đều đã thừa nhận là do anh ta làm rồi, cho dù là mảnh đất đó hay là việc anh bị đổi người cũng đều do anh tay động tay động chân trong đó, anh ta điều tra anh có liên quan đến cái c.h.ế.t của mẹ em, còn lấy chuyện năm đó của mẹ em mà uy h.i.ế.p anh.”

“Đủ rồi Trình Vân Khải, anh Dư Hoài bị thương cần tĩnh dưỡng, anh đừng ở đây ồn ào nữa.”

Từ Hi Nhiễm hạ quyết tâm không đi với anh ta. Trình Vân Khải biết dù anh ta có kiên trì nữa cũng không có tác dụng, anh ta lùi sau một bước cười giễu cợt nói: “Được được, là anh lắm chuyện.”

Anh ta nói xong thì xoay người ra cửa rời đi, chỉ là lúc đi đến cửa vẫn không nhịn được, anh ta dừng bước chân nói với Từ Hi Nhiễm: “Từ Hi Nhiễm, nếu như có một ngày em hối hận thì có thể đến tìm anh, năm mười hai tuổi đó em đợi anh một lần, lần này đổi lại là anh đợi em.”

Loading...