KẾT HÔN CÙNG TỔNG TÀI TÀN TẬT - Chương 186
Cập nhật lúc: 2025-04-25 03:10:32
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
Cập nhật lúc: 2025-04-25 03:10:32
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
Tưởng Dư Hoài nhanh chóng phát hiện ra có thêm một người bên cạnh quả thật rất bất tiện, sáng sớm cậu phải đi nhặt sắt vụn để bán, mà cô bé như côn trùng, cứ bám riết lấy cậu không rời, chân cô lại ngắn, đi chậm chạp như một gánh nặng. Tưởng Dư Hoài đã định tống cổ nhóc đi mấy lần, nhưng mỗi lần sắp hất nhóc ra,
nhóc lại chạy vội tới bám theo, lúc thì nắm lấy góc áo cậu, lúc lại níu tay cậu, dáng vẻ lo sợ bị cậu bỏ rơi.
Tất nhiên, có cô bé đi theo cũng chẳng phải hoàn toàn không có lợi, ví dụ như khi cậu đi nhặt sắt vụn, cô bé có thể giúp cậu cảnh báo, nếu có người đến sẽ báo trước cho cậu, cậu có thể chạy trốn kịp thời.
Nhờ cô bé giúp nên hôm nay cậu kiếm được kha khá, Tưởng Dư Hoài bán đống sắt vụn nhặt được rồi mua hai cái bánh bao nhân thịt, cô bé đòi ăn bánh bao đường, cậu lại mua thêm cho nhóc một cái bánh bao đường, coi như để cảm ơn vì nhóc đã cho cậu năm hào.
Hai người vừa ăn bánh vừa đi về phía nhà hoang, cô bé được ăn ngon, nhướng mày cười với cậu: “Tên em là Tần Hi, tên anh là gì?”
Cậu không để ý đến cô bé, cô bé có đôi chân ngắn nên không thể đi nhanh như cậu, thỉnh thoảng phải chạy mới kịp, cô bé lại hỏi:
“Năm nay em sáu tuổi, năm nay anh mấy tuổi?” Cậu vẫn không trả lời.
Cô bé kéo mép áo của cậu, cuối cùng cậu cũng dừng bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô bé, cô bé nhăn mặt, ấm ức hỏi cậu: “Sao chú không để ý đến cháu vậy?”
Khuôn mặt cậu lập tức trầm xuống: “Chú?”
Cô bé tỏ ra đương nhiên, chỉ vào cậu: “Chú lớn như vậy, cháu phải gọi chú là chú thôi.”
Thiếu niên mười sáu tuổi bị gọi là chú, tâm trạng cậu rất tệ, ánh mắt lạnh đến đáng sợ, cô bé vô thức lùi lại một bước, ấm ức nói: “Cháu hỏi chú bao nhiêu tuổi nhưng chú không trả lời, chú cao hơn cháu nhiều vậy, cháu chỉ có thể gọi chú là chú.”
Cậu lười nói nhiều với cô bé, tiếp tục đi về phía trước, con đường dẫn đến nhà kho bằng gỗ có trồng một vườn hướng dương, từng đóa hướng dương to to hướng về phía mặt trời.
“Nhiều hoa hướng dương quá, chú ơi chúng ta vào vườn hoa hướng dương đi ạ, được không?”
“Mẹ cháu nói hoa hướng dương có thể kết thành hạt, chú ơi chú có biết bao giờ nó mới thành hạt không ạ?”
“Cháu muốn một đóa hướng dương, chú hái tặng cháu được không?”
Thiếu niên nổi loạn hung dữ Tưởng Dư Hoài không thể kiên nhẫn được nữa, giọng nói líu lo của cô bé khiến cậu vô cùng phiền não. Cậu lạnh lùng nghiêm mặt bảo nhóc: “Đừng đi theo tôi nữa.”
Khuôn mặt cô bé xụ xuống, đôi mắt sáng bừng khi nhìn thấy hoa hướng dương cũng dần ảm đạm. Cô nói: “Cháu không đi theo chú thì cháu chẳng có nơi nào để đi cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-186.html.]
“Không có nơi để đi cũng đừng đi theo tôi, tôi không phải người tốt gì đâu!”
Cậu nói xong quay người bỏ đi, cô bé chạy theo cậu bằng đôi chân nhỏ xíu. Nhóc đứng trước mặt cậu, ngước mặt lên nói: “Không phải vậy đâu, chú là người tốt, chú còn giúp cháu đuổi bà cô xấu xa đi cơ mà.”
Cô bé nhìn cậu bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ, cậu chưa từng nhìn thấy ánh mắt này ở bất kỳ ai. Người khác nhìn cậu, hoặc là thương hại, hoặc là chế nhạo, hoặc là chẳng quan tâm. Kẻ tàn tật như cậu chẳng phải kiểu người khiến người khác ngưỡng mộ, nhưng bây giờ, cô bé gái trước mặt có đôi mắt lấp lánh, nhóc ngước lên nhìn cậu như thể cậu thật sự là một người phi thường mà nhóc phải ngước nhìn vậy.
Hừ, chỉ là một kẻ tàn tật mà thôi.
Không hiểu sao, khi đối diện với ánh mắt như vậy, trong lòng cậu lại dấy lên một cảm xúc lạ lùng. Cậu ghét cảm giác này, cậu nghĩ đến những cô bé thời thơ ấu từng khóc thét lên khi nhìn thấy chiếc chân tàn tật của cậu, cậu nghĩ đến những ánh mắt sợ hãi của họ khi nhìn cậu, nghĩ đến cảnh họ tránh xa cậu như tránh thú dữ. Có lẽ một cô bé mềm mại và đáng yêu như cô bé trước mặt cũng sẽ giống như vậy.
Cô bé nhìn cậu như vậy chỉ là vì nhóc không biết cậu là người như thế nào mà thôi.
Cậu đột nhiên nảy sinh ý đồ xấu, lúc này họ đã đi đến bên ngoài nhà kho bằng gỗ, cậu mở cửa, bước đến bên giường ngồi xuống, ngay trước mặt cô bé, cậu xắn ống quần lên, tháo chân giả ra, để lộ phần chân cụt xấu xí cho cô xem.
Cậu cười nhạo, đáy mắt lạnh lùng, cậu mong chờ cô bé lộ vẻ hoảng sợ, mong chờ cô nhìn thấy cậu khác biệt với người bình thường sẽ sợ hãi mà bỏ chạy.
Nhưng ngoài dự đoán của cậu, cô bé không hề sợ hãi cũng không rời đi, thậm chí nhóc còn tiến về phía cậu, ngồi xổm trước mặt cậu, ánh mắt chăm chú nhìn vào phần chân cụt, vì cái nhìn tập trung đó khiến cậu cảm thấy không được tự nhiên.
Cô bé nhìn một lúc rồi ngẩng đầu hỏi cậu: “Chú ơi, chân chú bị làm sao vậy?”
Cậu cười nhạo với cô bé: “Tôi là một kẻ quái dị, tôi không có chân.”
Cô bé tỏ vẻ như đã hiểu gật đầu, sau đó mỉm cười với cậu, để lộ hàm răng trắng: “Cháu biết rồi, chắc chú là một anh hùng phải không?”
“...”
Anh hùng?
Khóe miệng Tưởng Dư Hoài giật giật một cách mất tự nhiên.
Cô bé tiếp lời: “Hồi đi mẫu giáo, bạn ngồi cùng bàn với cháu bị mất một ngón tay. Mẹ cháu nói rằng đó là do khi còn ở trong bụng mẹ, cậu ấy đã đấu tranh với con quái vật muốn làm hại mẹ nên bị thương ở ngón tay, thế nên mới mất ngón tay. Có phải chú cũng bị mất chân vì bảo vệ mẹ không? Chú cũng giống như cậu ấy, đều là anh hùng bảo vệ mẹ.”
“...”
“Tôi không bảo vệ ai hết, tôi cũng chẳng phải anh hùng gì cả.” Cậu lạnh lùng đáp.
“Sao lại không chứ?” Cô bé nghiêm túc nói với cậu: “Chú đã xua đuổi kẻ xấu giúp cháu, chú còn cho cháu ở đây nữa. Chú đã bảo vệ cháu, chú chính là anh hùng mà.”
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.