KẾT HÔN CÙNG TỔNG TÀI TÀN TẬT - Chương 189

Cập nhật lúc: 2025-04-25 03:13:49
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc dù cô bé có vẻ rất dựa dẫm vào cậu, nhưng cậu không phải người thân của nhóc, họ cũng chỉ mới quen nhau chưa lâu, nhóc chỉ là người vô gia cư còn cậu tình cờ có thể cho cô bé một nơi ở tạm, cô bé mới chỉ gặp cậu, nhưng nếu gặp được người nào tốt hơn cậu thì sao?

Cậu nhíu chặt mày, trong lòng bất giác thấy khó chịu.

Cô bé đã suy nghĩ một lúc lâu, rồi hỏi: “Cắt tay em thì anh sẽ cho chúng em đi sao?”

Câu nói này khiến tên tóc vàng rất bất ngờ, hắn nói: “Đúng vậy.”

Cô bé dứt khoát giơ bàn tay trắng nõn của mình ra, nói: “Anh nhanh cắt đi, em sợ đau.”

Câu nói này khiến Tưởng Dư Hoài sững sờ, anh chàng tóc vàng cũng tròn mắt ngạc nhiên, hắn cho rằng có lẽ cô bé này không hiểu cắt một bàn tay là thế nào, hắn nói với cô bé: “Em thực sự muốn để anh cắt một bàn tay mình sao? Bàn tay này mà cắt đi thì em không còn tay nữa, mà còn chảy nhiều máu, rất đau.”

Cô bé cắn môi, do dự một lúc, nhưng bàn tay vẫn không rút về, khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét, rõ ràng là rất sợ hãi, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ bướng bỉnh, cô bé nói: “Anh nhanh cắt đi, anh đã hứa rồi đấy, cắt xong thì thả bọn em đi.”

Tên tóc vàng thấy khó tin, cô bé này còn gan dạ hơn hắn nghĩ, đến mức này mà vẫn không dọa được cô bé, điều này khiến hắn rất mất mặt, hắn đột nhiên túm lấy bàn tay của cô bé, nói: “Vậy thì anh thực sự cắt đây.”

Khuôn mặt của cô càng tái mét hơn, nhưng vẫn lấy hết can đảm nhắm chặt mắt.

Tên tóc vàng không cắt nữa, bởi vì ngay khi cô nhắm mắt lại, đột nhiên có người đạp hắn một cú, tên tóc vàng ngã ngửa ra đất, kinh ngạc nhìn người đạp mình, khuôn mặt lộ vẻ giận dữ: “Mẹ kiếp, mày dám đạp tao à?” Hắn ra hiệu cho mấy tên lưu manh bên cạnh: “Đánh c.h.ế.t nó đi.”

Tưởng Dư Hoài nhặt thanh sắt bị cậu vứt đi, cậu giống như phát điên, thanh sắt trong tay cậu vung loạn điên cuồng, hoàn toàn không quan tâm việc mình múa loạn như vậy nguy hiểm thế nào.

Một tên côn đồ bị thanh sắt đập trúng, đau đớn ngã xuống đất gào thét liên hồi, những tên khác thấy vậy ai còn dám xông tới.

Tên tóc vàng bò dậy, nhìn đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt dữ tợn như muốn ăn thịt người của thiếu niên trước mặt, lòng cũng bắt đầu sợ hãi, hắn không dám xông tới đấu tay đôi với cậu, chửi một câu cay nghiệt rồi bỏ đi.

Tưởng Dư Hoài vứt bỏ thanh sắt, chống hai tay lên đùi thở hổn hển, sắc mặt cũng dần dần trở lại bình thường.

“Chú, bọn họ chạy hết rồi.”

Cậu nghe thấy giọng cô bé, ngẩng đầu lên nhìn, cô bé đang đứng trước mặt cậu, ánh mắt trong trẻo toát lên vẻ ngây thơ, trong sáng, một đứa bé như vậy, có lẽ cô sẽ mãi mãi không hiểu được quyết định vừa rồi của cô bé sẽ gây ra hậu quả gì.

Lòng cậu có chút phức tạp, một cơn giận vô cớ bùng lên, cậu quát cô bé: “Sao nhóc lại ngu thế, nếu tay nhóc bị chặt thì nhóc sẽ không có tay nữa, có biết việc không có tay có nghĩa là gì không?”

Nhưng cô bé lại ngây thơ nói với cậu: “Không phải chú cũng không có chân sao? Chú không có chân mà vẫn sống tốt, cháu không có tay cũng sống tốt được.”

Tưởng Dư Hoài: “...”

Cậu phát hiện rằng mình không thể nào giảng giải với một đứa trẻ con, cậu cũng không muốn nói với cô bé, cậu không có chân không hề “sống tốt” như nhóc nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-189.html.]

Cậu cáu gắt, không nhịn được mắng: “Nhóc ngốc quá!”

“Cháu không ngốc!” Cô bé bĩu môi nói: “Cháu thi Toán được 100 điểm, cháu không ngốc!”

“...”

Tưởng Dư Hoài nhặt những thanh sắt lại, bọn lưu manh đã bỏ đi, cậu có thể mang đi được cả hai thanh, cậu có thể bán được nhiều tiền hơn.

Cậu kéo thanh sắt đi về phía trước, cô bé ngoan ngoãn đi phía sau cậu, đi được một lúc, cô bỗng chạy lại túm lấy quần áo cậu, nói với cậu: “Chú đừng giận nữa, cháu... cháu chỉ muốn ở cùng chú thôi, cháu không muốn xa chú, cháu không muốn đi với ông chú xấu xa kia.”

Tưởng Dư Hoài dừng bước, vô số loại cảm xúc đ.â.m loạn trong lồng ngực, thực ra cảm giác này đã bắt đầu khi cô vừa đưa tay cho tên tóc vàng.

Lúc đó, cậu đã nghĩ, nếu cô bé vì kẹo mà đi theo tên tóc vàng, dù biết tên tóc vàng sẽ không tử tế gì khi đưa nhóc đi, cậu cũng không muốn quan tâm nữa, vì chính nhóc đã từ bỏ cậu trước, cậu chưa từng nghĩ cô bé sẽ chọn tiếp tục đi theo cậu, vì tiếp tục đi theo cậu, cô bé phải đánh đổi một bàn tay, cậu hiểu rõ hơn ai hết việc cơ thể bị thương tật có ý nghĩa thế nào, theo cậu, nếu có thể lựa chọn, chẳng ai muốn cơ thể mình bị tàn tật cả.

Khi đó cậu nghĩ đến rất nhiều chuyện, cô bé vẫn chưa đưa ra lựa chọn thì cậu đã bắt đầu thất vọng, khó khăn lắm mới cảm nhận được một chút ấm áp, khó khăn lắm mới gặp được một người cần cậu, dựa dẫm vào cậu, nhưng ngay sau đó cậu lại nghĩ con người ai cũng giả dối, vì lợi ích bản thân mà ruồng bỏ những người bên cạnh là bản chất ích kỷ bình thường của con người.

Ngay cả khi cô bé chỉ là một đứa trẻ.

Nhưng mà lựa chọn của cô bé lại nằm ngoài dự đoán của cậu, nhóc chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ cậu, ngay cả khi cậu cho rằng việc cô bé lựa chọn từ bỏ là một lẽ tất yếu.

Vậy nên khi cô bé giơ tay ra, nhận thức của cậu đã phải chịu công kích mạnh, cô bé không hề vứt bỏ cậu, thậm chí còn bằng lòng hi sinh một cánh tay.

Cậu chợt nhận ra bản thân mình đen tối dơ bẩn và xấu xí, còn xấu xí hơn cả cái chân tàn tật của mình.

Cậu quay người đối diện với cô bé, sau lưng cô bé mặt trời dần dần mọc lên, hơi ấm màu sáng hắt lên người cô bé, ấm áp sáng sủa, đập mạnh vào tim cậu.

Cậu đã nghĩ mọi người đều xấu xa, có lẽ không phải ai cũng tệ như vậy, có lẽ đứa bé trước mắt này khác biệt.

“Sao phải thế chứ? Sao cứ phải đi theo tôi? Tôi còn chẳng phải người thân của nhóc.” Cậu nói.

“Nhưng chú đã cứu cháu khỏi bà cô xấu xa.” Đôi mắt cô bé sáng lấp lánh, còn sáng hơn cả ánh mặt trời phía sau: “Trong nhiều người như vậy, chỉ có chú đến cứu cháu thôi, chú là anh hùng của cháu, cháu sẽ luôn luôn đi theo chú.”

Cậu không cố ý cứu cô bé, chỉ vì nhóc đã đưa cho cậu một chiếc bánh bao, cậu giúp đỡ chỉ là trả ơn nhóc mà thôi.

Cô bé đột nhiên ôm lấy eo cậu, giọng tủi thân: “Chú đừng giận được không? Cháu không hề ngốc chút nào đâu.”

Cậu bật cười, đón lấy ánh sáng mặt trời, nhưng mắt cậu lại cay xè, thật ra cậu không biết cách bày tỏ lòng tốt với người khác, vì vậy khi giơ tay lên xoa đầu cô bé, động tác của cậu vô cùng gượng gạo.

Cậu cũng không biết phải làm sao để bày tỏ tình cảm phức tạp trong lòng mình, muốn đáp lại sự gần gũi và lòng tốt của cô bé, sau một hồi im lặng cậu mới thử nói: “Có muốn ăn kẹo không? Tôi sẽ mua cho nhóc.”

Cô bé ngẩng khuôn mặt nhỏ trong vòng tay cậu ra nhìn cậu, nụ cười rạng rỡ, thậm chí còn lóa mắt hơn cả ánh sáng ban mai.

“Có ạ.” Cô bé nói.

Loading...