KẾT HÔN CÙNG TỔNG TÀI TÀN TẬT - Chương 192

Cập nhật lúc: 2025-04-25 03:20:46
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Rất lâu sau, Tưởng Dư Hoài thường xuyên suy nghĩ, nếu ngày đó không gặp được người kia, nếu không xảy ra những chuyện về sau, có lẽ cậu thật sự sẽ luôn ở bên cô bé tên Tần Hi kia.

Ngày đó bọn họ vào thành phố bán phế liệu, lúc đi ngang qua một tiệm mì, cô bé nhìn chằm chằm vào trong cửa hàng, l.i.ế.m khóe miệng. Có thể thấy cô bé muốn ăn, nhưng cô bé cũng không đòi cậu, cực kỳ ngoan ngoãn. Tưởng Dư Hoài biết cô bé muốn ăn, cậu sờ mấy tờ tiền mỏng trong túi, cắn răng một cái, kéo tay cô bé đi vào trong.

Sau khi gọi xong cậu lại thấy đau lòng, cậu còn muốn kiếm tiền để cô bé đi học, hai bát mì hôm nay đã tiêu hết hơn phân nửa số tiền kiếm được rồi. Nhưng thấy cô bé ăn vui vẻ như vậy, cậu lại cảm thấy thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao.

Đúng lúc đó người kia đã xuất hiện, anh ta cùng một đám người đi ngang qua tiệm mỳ. Chỉ thoáng qua trước mặt cậu rồi thôi.

Ngay lúc đó, trái tim vốn đã bình tĩnh lại vì có thêm cô bé bên cạnh của cậu lại bị khuấy động vì bóng dáng quen thuộc đó. Lửa giận vốn đã bị cậu vùi lấp lại tuôn trào như vỡ đê. Cậu bỏ bát mì đã ăn được một nửa xuống rồi đuổi theo.

Không lâu sau cậu đã đuổi kịp người kia. Cậu nắm cổ áo anh ta xoay người anh ta lại. Thế nhưng không ngờ, người này không phải Thẩm Vân Kiêu, chỉ là lúc anh ta lướt qua có một góc khá giống Thẩm Vân Kiêu mà thôi.

Cậu tức giận buông tay ra, người nọ mắng một câu kẻ điên rồi rời khỏi. Cậu vẫn đứng sững sờ tại chỗ chưa thể bình tĩnh lại, đến tận khi có người kéo góc áo của cậu.

Cậu cúi đầu nhìn, cô bé tỏ vẻ lo lắng hỏi cậu: "Chú, chú làm sao vậy?"

Đúng rồi, cuối cùng cậu cũng nhớ ra lý do cậu phải rời khỏi nhà, cậu cũng nhớ ra đống đồ mà cậu vứt trong góc tường kia. Cậu nhớ lại nụ cười chế giễu của Thẩm Vân Kiêu, và cả những đôi mắt tò mò chán ghét kia. Cậu đã lập lời thề sẽ khiến những kẻ đó tan thành mây khói.

Vậy mà hiện giờ cậu lại đang làm cái gì đây?

Cậu rời nhà trốn đi, thức ăn không đủ lấp đầy bụng, vì sao chứ, đã vậy cậu lại còn đắm chìm trong cuộc sống như ăn mày này nữa!

Trở lại nhà kho bằng gỗ, đống nguyên liệu cậu từng không ăn không uống tiết kiệm tiền để mua vẫn chất đống ở đó. Chúng nó đã bị bỏ quên. Nhà kho bằng gỗ ẩm ướt, trên túi nguyên liệu đã bắt đầu mọc rêu xanh. Giống như tất cả mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này chỉ là một giấc mơ kỳ lạ, mà hiện tại cậu đã tỉnh khỏi cơn mơ. Cậu hiểu rõ bản thân muốn làm cái gì.

Cậu ngồi dưới đất, mở túi giấy ra, bắt đầu chế thuốc nổ. Đôi mắt đáng ghét kia, khuôn mặt đáng giận của Thẩm Vân Kiêu kia. Cậu muốn khiến những thứ đó hoàn toàn biến mất.

Dường như mọi chuyện bên ngoài đều không liên quan đến cậu. Cậu không ngừng bận rộn, cứ như đã chìm trong ác mộng. Giọng nói kia không ngừng vang vọng bên tai, hủy diệt bọn họ, hủy diệt bọn họ, hủy diệt tất cả bọn họ.

Thỉnh thoảng cậu sẽ nghe được giọng của cô bé, đứt quãng chui vào tai cậu.

"Chú?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-192.html.]

"Sao chú không để ý đến cháu vậy?"

"Chú, chú vẫn chưa ngủ sao?"

"Chú, trời tối rồi, chúng ta đi ngủ được không?" "Chú, chú đừng làm cháu sợ, hu hu."

Tâm trí của cậu hoàn toàn bị ác mộng khống chế, tựa như người kẹt trong ác mộng không thể tỉnh lại. Không biết qua bao lâu, số nguyên liệu ở góc tường đã được dùng hết. Cậu cất số thuốc nổ tự chế vào trong túi, mang cái túi đi ra ngoài.

Hủy diệt bọn họ! Hủy diệt bọn họ! Hủy diệt bọn họ!

Mặt cậu u ám lạnh như băng, đôi con ngươi lại giống như ngọn lửa, lồng n.g.ự.c cũng nóng bỏng, nóng đến mức khiến cậu khó chịu, toàn thân nóng như sắp nổ tung.

Một đôi tay nhỏ bé chợt ôm lấy cậu từ phía sau, tiếng nức nở của cô bé truyền đến từ phía sau: "Chú đừng đi, chú đừng đi có được không?"

Cậu hơi tỉnh lại từ trong ác mộng, cậu quay đầu lại nhìn, chống lại đôi mắt ướt sũng của cô bé. Cô bé sợ vừa buông lỏng tay là cậu sẽ rời đi nên vẫn ôm lấy cậu. Cô bé ngửa đầu đối diện với cậu, giọng nói mềm nhũn: "Cháu không muốn chú có chuyện gì, cháu chỉ có một mình chú thôi."

Một loại cảm giác đau đớn dâng lên trong lòng. Đôi mắt khao khát kia khiến lòng cậu rung động, thế nhưng giọng nói như ma chú kia vẫn không ngừng vang vọng trong đầu cậu. Sự ỷ lại của cô bé, mong muốn của cô bé, và cả giọng nói cầu xin đáng thương của cô bé như xé nát cậu.

"Chú đã cứu cháu khỏi dì người xấu rồi còn mang cháu về nhà nữa, chú là anh hùng của cháu." "Cháu muốn ở cùng chú."

"Bán tóc còn được tiền đó, chú cũng không cần mệt như vậy nữa, với lại sau này tóc sẽ lại dài ra mà."

Cậu dùng tay đẩy cô bé ra, mắt cậu nhuốm đỏ, khuôn mặt lại tỏ ra lạnh lùng đến đáng sợ: "Tôi đã nói với nhóc rồi, tôi không phải người tốt! Đừng coi tôi là người tốt!"

Cô bé lại ôm lấy cậu, khóc ròng nói: "Chú là người tốt, hu hu, chú đừng rời khỏi cháu, chú rời khỏi cháu thì cháu phải làm sao đây?"

Lại là như vậy! Lại là như vậy! Chính vì như vậy nên mới quấy nhiễu cậu, cậu phải làm việc của mình, cậu muốn hủy diệt hết những kẻ đáng ghét kia!

Cậu không phải người tốt, cậu cũng không muốn làm người tốt, người trên thế giới này đều xấu xa như thế, mà cậu cũng không phải ngoại lệ.

Mẹ nó ai muốn làm người tốt chứ!

Cậu lại đẩy cô bé ra, lần này cậu dùng sức nhiều hơn, cô bé lui về phía sau vài bước lảo đảo ngã ra đất. Cậu nhìn cô bé với đôi mắt lạnh, nói với cô bé: "Đợi tôi làm xong chuyện của mình rồi tôi sẽ về mang nhóc đi bán, bán cho người phụ nữ lần trước muốn dẫn nhóc đi!"

Loading...