KẾT HÔN CÙNG TỔNG TÀI TÀN TẬT - Chương 197

Cập nhật lúc: 2025-04-25 03:41:51
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng quyết định của Tưởng Dư Hoài lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, anh chọn đi Bắc Đằng. Lúc đang ở thời kỳ đỉnh cao, anh đã vượt ra ngoài lẽ thường và chọn cách rời xa quê hương.

Đương nhiên chuyện sau đó đã chứng minh lựa chọn của anh là chính xác, cũng đã chứng minh thiếu niên khi đó mới mười tám tuổi đã có tầm nhìn phi thường.

Việc anh chọn đến Bắc Đằng học đã giúp anh có được những mối quan hệ ở phía Bắc, từ đó thuận lợi mở ra thị trường của Thiên Hành ở phía Bắc. Mà trong tương lai, công ty con ở Bắc Đằng cũng thành hậu thuẫn mạnh mẽ cho Tưởng Dư Hoài. Cũng nhờ có hậu thuẫn như vậy nên sau khi anh tiếp nhận Thiên Hành mới có căn cơ không thể lung lay.

Tưởng Dư Hoài quen Bạch Lan vào năm ba đại học. Ngày đó anh đang tra tài liệu ở thư viện thì bất ngờ có một cô gái ngồi xuống chỗ đối diện. Anh ngẩng đầu nhìn lên theo bản năng, khi nhìn

thấy cô ấy anh đã hơi giật mình.

Mấy năm nay, việc điều trị tâm lý của anh rất có hiệu quả. Hiện giờ anh đã không còn dáng vẻ cô độc cố chấp khi còn nhỏ kia nữa. Nhưng anh chưa từng quên, năm mười sáu tuổi ấy, khi chịu tổn thương nghiêm trọng anh đã tưởng tượng ra một cô bé tên Tần Hi để tự cứu rỗi bản thân. Qua nhiều năm anh vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của Tần Hi.

Cô gái trước mắt có vài phần tương tự Tần Hi.

Thấy anh nhìn qua, cô gái cười nói với anh: "Chào đàn anh, em tên Bạch Lan, là sinh viên năm nhất."

Bạch Lan? Tên này khiến anh phục hồi tinh thần, cô ấy không phải Tần Hi, anh lễ phép đáp một tiếng: "Xin chào."

"Đúng rồi, em có chỗ này không hiểu, em biết đàn anh là sinh viên xuất sắc của chuyên ngành chúng ta, có thể nhờ đàn anh giảng cho em một chút được không?"

Tưởng Dư Hoài rất nổi tiếng trong trường, thành tích xuất sắc, ngoại hình anh tuấn. Anh nho nhã lễ độ, nói năng khéo léo, nhưng anh đối xử với người khác cũng rất khách khí, có đôi khi còn khách khí đến mức có chút không thấu tình đạt lý. Nếu là mọi khi, có lẽ anh sẽ tỏ vẻ xin lỗi rồi từ chối. Nhưng không biết có phải bởi vì khuôn mặt của cô ấy có vài phần tương tự Tần Hi hay không mà khiến anh sinh ra mấy phần thiện cảm với cô ấy. Vậy nên anh đã thật sự kiên nhẫn giảng bài cho cô ấy.

Vốn anh cũng không để tâm, giảng đề cho cô ấy cũng chỉ tốn một chút thời gian của anh mà thôi. Anh biết rõ Tần Hi không tồn tại, Tần Hi không thể tồn tại trên đời này. Sau khi giảng đề xong anh lập tức quên mất người này.

Thế nhưng cô gái tên Bạch Lan này lại luôn vô tình cố ý xuất hiện trước mặt anh, anh cũng nhận ra dường như cô ấy đang cố ý tiếp cận anh.

Anh có thói quen chạy bộ, sau khi chạy xong cô ấy sẽ đúng lúc xuất hiện trước mặt anh, kịp thời đưa cho anh một chai nước. Cơ thể anh không thoải mái, người còn chưa thấy đâu nhưng thuốc đã được để trên bàn trong phòng học. Cô ấy luôn tạo ra những cuộc gặp gỡ tình cờ với anh một cách ngốc nghếch. Anh thấy rõ nhưng lại không nói thẳng, yên lặng xem cô ấy diễn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-197.html.]

Cho đến một ngày, cô ấy đứng trước mặt anh, căng thẳng thổ lộ với anh, cô ấy nói cô ấy rất thích anh.

Thật ra từ lúc anh bắt đầu quyết định làm một người bình thường đã nhận được rất nhiều lời tỏ tình. Anh luôn trả lời một cách lịch sự, nhưng lời từ chối lại có chút không thấu tình đạt lý, hoàn toàn không cho người ta một chút cơ hội.

Trên thực tế, bất cứ lúc nào, anh vẫn không thích gần gũi với người khác. Anh không có bạn thân, luôn giữ khoảng cách an toàn với người khác. Anh nho nhã lễ độ nhưng lại cho người ta cảm giác xa lạ chớ tới gần.

Thế nhưng, cô gái hơi giống Tần Hi trước mắt lại không làm anh chán ghét, thậm chí anh còn cảm động vì những việc cô ấy đã làm cho anh.

Anh nghĩ, có lẽ thật sự có người giống Tần Hi, có lẽ "Tần Hi" không chỉ tồn tại trong tưởng tượng của anh. Hoặc là, cô gái trước mắt chính là "Tần Hi" thuộc về anh.

Lần này anh không từ chối nữa, anh nói với cô ấy: "Được, chúng ta thử xem."

Hai mắt Bạch Lan tỏa sáng, vẻ mặt chờ mong: "Thật sao?" "Thật."

"Cho nên đàn anh cũng có ấn tượng tốt với em đúng không?"

Lời này khiến anh không biết nên trả lời thế nào, có ấn tượng tốt ư? Ấn tượng tốt của anh đối với cô ấy cũng chỉ giới hạn ở khuôn mặt hơi giống Tần Hi trong tưởng tượng của anh mà thôi.

Nhưng nếu anh đã đồng ý với cô ấy thì đương nhiên cần nói cho cô ấy hiểu rõ suy nghĩ của anh. Cho nên, trước khi chính thức hẹn hò, anh đã nói cho cô ấy biết chuyện của Tần Hi.

"Lúc còn nhỏ tôi từng chịu chấn thương tâm lý, khi đó vì quá đau khổ nên tôi đã xuất hiện vấn đề về tâm lý. Tôi đã tưởng tượng ra một cô bé, tên cô ấy là Tần Hi. Sự xuất hiện của cô bé là một loại nhu cầu cấp thiết trên tâm lý của tôi, cũng có thể nói là một loại phương thức tự cứu mình của tôi."

Trên mặt Bạch Lan lộ ra vài phần không dám tin, có lẽ cô ấy không tin người như anh cũng từng gặp chấn thương tâm lý.

Tưởng Dư Hoài lại nói tiếp: "Thật khéo, em khá giống Tần Hi trong tưởng tượng của tôi, có lẽ chính điều này đã khiến tôi có chút cảm giác thân thiết với em."

Không ngờ sau khi Bạch Lan nghe được, không chỉ không để tâm mà còn rất vui vẻ, cô ấy nói: "Thật sao? Vậy chỉ có thể nói chúng ta rất có duyên phận, nói không chừng em được ông trời sắp xếp đến cứu vớt anh đó."

Khi đó Tưởng Dư Hoài cũng không phản bác những lời này của cô ấy. Mặc dù anh biết Tần Hi không tồn tại, nhưng biết đâu trên đời này lại thật sự có một người giống "Tần Hi" xuất hiện thì sao.

Nhưng người cẩn thận như anh sao có thể không giữ lòng nghi ngờ cơ chứ. Vốn dĩ nên nói cho Bạch Lan biết tình trạng thân thể anh ngay từ đầu, thế nhưng anh lại cố tình không nói. Hai người bắt đầu chính thức hẹn hò, cùng ăn cơm, cùng tản bộ, tay trong tay hẹn hò trong công viên gần trường học. Anh không hề keo kiệt với cô ấy, hằng ngày tặng quà, gọi điện thoại ân cần hỏi thăm, thể hiện một người bạn trai săn sóc hào phóng.

Loading...