KẾT HÔN CÙNG TỔNG TÀI TÀN TẬT - Chương 199
Cập nhật lúc: 2025-04-25 03:41:55
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thỉnh thoảng anh cũng sẽ nghĩ đến nhân cách tên Tần Hi mà mình tưởng tượng ra khi gặp tổn thương lúc còn trẻ. Tuy rằng đó chỉ là ảo giác của anh, thế nhưng mỗi khi nhớ lại vẫn sẽ truyền
hơi ấm vào trái tim đã sớm già nua của anh.
Mà khi đó, anh đã chấp nhận mọi chuyện năm đó chỉ là ảo giác của anh, Tần Hi mà anh gặp cũng chỉ là một nhân cách do anh tưởng tượng ra.
Đến tận sau này, khi anh gặp được người kia.
Mặc dù đã về tổng công ty Thiên Hành, thỉnh thoảng anh vẫn sẽ đến Bắc Đằng công tác. Anh từng giúp đỡ mấy trường đại học và cao đẳng ở Bắc Đằng cho nên khi anh đến Bắc Đằng, thỉnh thoảng sẽ được hiệu trưởng mời đến trường học làm khách.
Ngày đó vừa ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, anh lên xe, nói tài xế rời đi, lúc này đang là giờ tan học, rất nhiều sinh viên trên đường, xe cũng lái rất chậm. Ngay khi anh vô tình quay đầu ngắm phong cảnh đã nhìn thấy mấy người đang đi tới gần, một người trong đó hấp dẫn lực chú ý của anh.
Bạch Lan chỉ hơi giống Tần Hi trong trí nhớ của anh, nhưng cô gái đang đi tới trước mặt này, cho dù là mặt mày hay ngũ quan, ngay cả hình dáng khuôn mặt cũng giống hệt Tần Hi trong trí nhớ.
Trong ký ức của anh, Tần Hi chỉ mới sáu tuổi, nhưng rõ ràng cô gái này chính là dáng vẻ của Tần Hi sau khi trưởng thành.
Anh vốn cho rằng mình hoa mắt, sau khi bình tĩnh nhìn lại, cô gái càng chạy càng gần, anh cũng nhìn ngày càng rõ, đến tận khi cô đã đi xa anh vẫn chưa bình tĩnh lại.
Sao có thể, sao có thể giống như vậy. Anh biết rõ Tần Hi không tồn tại, trên đời này thực sự có chuyện trùng hợp như vậy ư, sẽ có cô gái giống với người trong tưởng tượng của anh sao?
Hiện giờ anh đã đến tuổi ba mươi, dù gặp chuyện cũng vẫn bình tĩnh. Mặc dù người này thật sự rất giống Tần Hi trong ký ức của anh nhưng anh cũng vẫn có chừng mực, không rối loạn. Anh dặn tài xế lái xe đến phòng bảo vệ trường học, lấy lý do tìm người để xem camera trong trường học. Tìm thấy camera quay được cô gái vừa gặp trên đường, anh nhờ người của phòng bảo vệ phóng lớn khuôn mặt cô gái, sau đó chụp ảnh màn hình và in ảnh cô ra. Sau khi nhận được ảnh của cô gái, anh càng xem càng cảm thấy giống.
Khi đó anh cũng không cảm thấy cô gái này có quan hệ gì với Tần Hi, một Bạch Lan trong quá khứ đã cho anh biết trên đời này thật sự có thể có chuyện trùng hợp như vậy. Nhưng anh vẫn cho trợ lý lưu lại, để cậu ta ở lại Bắc Đằng giúp anh điều tra, còn anh thì quay về Lạc Thành tiếp tục làm chuyện của mình.
Khoảng một tuần sau, trợ lý ở lại Bắc Đằng đã trở lại và mang kết quả điều tra đến cho anh.
Anh mở túi tài liệu của cô ra, Từ Hi Nhiễm, 20 tuổi, người Lạc Thành.
Lạc Thành? Trùng hợp vậy sao? Cô cũng là người Lạc Thành. Lại nhìn vào chỗ ghi hai mươi tuổi, anh nhớ hơn mười năm trước, Tần Hi mà anh tưởng tượng ra mới sáu tuổi, nhiều năm trôi qua, tính ra cô cũng khoảng hai mươi tuổi rồi.
Trợ lý điều tra rất cẩn thận, có cả địa chỉ nhà cô. Nhưng trong tài liệu vẫn chưa đầy đủ, lúc anh lật xem tài liệu của cô, trợ lý nói:
"Cô Từ Hi Nhiễm không phải sinh ra ở Lạc Thành. Lúc đầu cô ấy sống ở An Thành, sau khi mẹ cô ấy qua đời cô ấy mới đến Lạc Thành. Bố cô ấy đã tái hôn ở Lạc Thành, hiện giờ cô ấy sống chung với bố, mẹ kế và em gái cùng bố khác mẹ."
Tưởng Dư Hoài càng nghe sắc mặt càng nghiêm trọng, mẹ mất, bố tái hôn, sao có thể giống hệt thân thế Tần Hi trong tưởng tượng của anh như vậy. Dù có là trùng hợp đi chăng nữa thì chẳng lẽ thật sự có chuyện trùng hợp đến vậy sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-199.html.]
Trợ lý vẫn đang nói: "Đúng rồi, trước khi đến Lạc Thành cô Từ Hi Nhiễm theo họ mẹ, cô ấy còn một cái tên khác, tên là Tần Hi."
Tưởng Dư Hoài chợt ngẩng đầu nhìn trợ lý, anh hỏi: "Cậu nói cô ấy còn tên là gì?"
Trợ lý bị ánh mắt của anh dọa, nói một cách cẩn thận: "Tên Tần Hi."
Chìm nổi trên thương trường nhiều năm, gặp vô số sóng to gió lớn, anh vốn đã luyện được tính tình gặp chuyện không sợ hãi. Nhưng sau khi nghe được hai chữ "Tần Hi", anh lại vì quá mức khiếp sợ mà chống bàn đứng phắt dậy. Sau khi đứng sững sờ một lúc anh lại ngồi xuống, nhanh chóng lật xem tài liệu về cô.
"Mẹ cháu đi đến nơi rất xa, bố cháu có nhà mới, bọn họ bàn bạc muốn đưa cháu đến trại trẻ mồ côi, cháu không muốn đến trại trẻ mồ côi."
"Cháu tên Tần Hi, chú tên là gì vậy?"
"Bước đầu đánh giá, chắc cậu ấy đã gặp một số kích thích nghiêm trọng. Đối với độ tuổi thanh thiếu niên như cậu ấy thì kích thích như vậy quá mạnh. Cậu ấy không thể thừa nhận khiến cho các phương diện ý thức, nhận thức bằng giác quan, cảm xúc và hành vi đều xuất hiện sai lệch. Nói đơn giản thì cậu ấy bị tâm thần phân liệt vì phải chịu kích thích quá mạnh, mà cô bé tên Tần Hi kia chính là nhân vật do cậu ấy tưởng tượng ra, một nhân vật mà cậu ấy dùng để tự giải thoát."
Khi đó anh cảm thấy bác sĩ đã lừa anh, nhưng sau đó anh vẫn không tìm được Tần Hi, anh cũng ý thức được tâm lý của mình thật sự xuất hiện một ít vấn đề. Dần dần anh cũng đã tin rằng
Tần Hi chỉ là nhân vật do anh tưởng tượng ra. Từ lâu anh đã thừa nhận việc Tần Hi không tồn tại trên đời này.
Nhưng lúc này lại có một cô gái giống hệt trong trí nhớ của anh, ngay cả xuất thân bối cảnh cũng giống, sao có thể, sao có thể chứ!
Anh xem đi xem lại tài liệu về cô, cô thật sự giống Tần Hi mà anh tưởng tượng ra từ xuất thân bối cảnh, khuôn mặt cho đến cả tên gọi.
Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy đây, trừ khi cô chính là Tần Hi, chính là Tần Hi mà mọi người cho rằng là anh tưởng tượng ra.
Cô thật sự tồn tại, Tần Hi thật sự tồn tại, thậm chí cô còn sống cùng thành phố với anh, cô không phải ảo giác của anh, không phải.
Nhận thức bao nhiêu năm qua hoàn toàn vỡ vụn trong khoảnh khắc này.
Hóa ra cánh đồng hoa hướng dương rực rỡ như bức tranh sơn dầu kia là thật, hóa ra nhà kho bằng gỗ xập xệ kia là thật, hóa ra thật sự có một cô gái từng xông vào cuộc sống của anh khi anh đau khổ nhất.
Cô cười với anh, ánh mắt sáng ngời: "Chú, cháu tên Tần Hi, chú tên là gì vậy?"
Hóa ra thật sự có người coi anh là anh hùng, hóa ra thật sự có người an ủi nỗi đau của anh, hóa ra thật sự từng có người cần anh như vậy.
Anh không nhịn được cười rộ lên, hoàn toàn không che giấu được tiếng cười của mình. Anh dùng ngón cái và ngón trỏ đè khóe mắt mình, khẽ lau giọt nước mắt lăn khỏi khóe mắt.