Anh , Từ Hi Nhiễm tiện từ chối, cô đến bàn chơi bài xuống. Tưởng Ngôn Phong dạy cô luật chơi một chút, thực cũng khó.
Trên tay cầm hai lá bài, bàn sẽ giữ năm lá bài để lật, mỗi lật một lá bài sẽ cược một , cuối cùng xem ai giữ bài tay đến cuối cùng, nào bài lớn hơn thì thắng.
Số tiền đặt cược cao lắm, Từ Hi Nhiễm thắng cược gì cả, chỉ chơi qua loa vài ván, dù mỗi ván chỉ mất tiền cược, cũng nhiều lắm.
Vì , bất kể bốc lá bài nào, cô đều vội đánh bài , giữ tay. Lần Từ Hi Nhiễm cũng định như thế, nhưng hành động của cô đột nhiên một bàn tay khác chặn , bàn tay đó đẩy hai thẻ chip mặt cô .
Từ Hi Nhiễm đầu thì thấy Tưởng Dư Hoài lưng cô từ lúc nào. Người hầu đúng lúc bê tới một cái ghế, Tưởng Dư Hoài xuống bên cạnh cô, đáp trả ánh mắt nghi hoặc của cô: “Bài như giữ ?”
Từ Hi Nhiễm: “...”
Anh sát bên cô, thở của thoáng chốc bao trùm lấy cô, lưng cô cứng , cô gượng gạo, mặc dù thạo chơi poker, nhưng Từ Hi Nhiễm thấy những lá bài tay . Tuy nhiên thấy vẻ chắc chắn, Từ Hi Nhiễm cũng tiện hỏi nhiều.
Không chỉ Từ Hi Nhiễm, lũ trẻ vây quanh bàn đều trở nên cực kỳ tự nhiên vì sự xuất hiện của Tưởng Dư Hoài. Anh là cả của nhà họ Tưởng, hơn nữa khí thế do lăn lộn thương trường nhiều năm, mỗi đối mặt với cả , những đứa trẻ nhỏ tuổi đều cảm giác áp chế.
Tưởng Ngôn Phong bất mãn : “Anh cả, là lớn như còn chen bọn trẻ con tụi em xem náo nhiệt gì. Anh chuyện lớn với bác cả, bác hai, bố em, hai, ba , tụi trẻ con bọn em chơi mà, đừng chen nữa.”
“Theo ?” Tưởng Dư Hoài dứt khoát gọn gàng hỏi một câu. Tưởng Ngôn Phong thu hồi lời , ngoan ngoãn theo cược.
Qua mấy vòng cược, Từ Hi Nhiễm một đống lớn tiền cược bàn thì toát mồ hôi. Cô cảm thấy bài của cô cũng lớn lắm, ba lá bài lật bàn cũng chẳng thể tạo nên bài nào lớn cả, dùng loại bài để cược thì tỉ lệ thắng căn bản chẳng lớn.
Thế nhưng, trái với dự đoán của Từ Hi Nhiễm, khi lá bài thứ năm lật thì những khác đều úp bài, chỉ còn mỗi Từ Hi Nhiễm còn cầm bài tay, thế là nghi ngờ gì nữa, Từ Hi Nhiễm thắng. Một đống tiền cược lớn bàn đẩy về phía Từ Hi Nhiễm, Từ Hi Nhiễm bất ngờ. Loại bài mà cũng thắng , dù thì thắng vẫn vui.
“Chị dâu thể cho mấy đứa em xem bài tay chị ?” Tưởng Ngôn Phong hỏi.
Từ Hi Nhiễm thật thà, thật sự mở bài cho họ xem. Tưởng Ngôn Phong xem xong thì suýt chút nữa tức tới phun máu: “Một con hai, một con năm, bài mà chị dâu cũng dám theo?”
Điều tức nhất chính là, tay cầm hai con Q, mà một con hai và một con năm dọa tới mức úp hai con Q tay.
Từ Hi Nhiễm chút hổ, vô thức thoáng qua Tưởng Dư Hoài. Tưởng Dư Hoài với Tưởng Ngôn Phong bằng vẻ mặt bình tĩnh: “Có chơi chịu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-34.html.]
“Ai da, cả đừng chen đám bọn em nữa, qua bàn bác hai .”
“Em còn chơi ? Còn chơi thì chia bài.” “...”
Tưởng Ngôn Phong nhỏ giọng lầm bầm vài câu, gì nữa. Đến ván bài của Từ Hi Nhiễm tương đối , Tưởng Dư Hoài đánh quyết liệt, cược cũng cực lớn. Sau khi lật hai lá bài, Tưởng Dư Hoài trực tiếp đẩy hết thẻ chip , : “All in.”
Từ Hi Nhiễm kinh hãi, chút lo lắng, nhỏ giọng hỏi : “Thực sự cược hết ?”
“Đừng sợ.”
Khí chất của một sự kiêu ngạo, giọng nhuốm chút lạnh lùng luôn khiến cảm nhận sự cứng rắn khó thể từ chối. lúc , khi hạ giọng, trong giọng của thêm chút dịu dàng nhẹ nhàng, như đang dỗ dành .
Da mặt Từ Hi Nhiễm mỏng, cô chợt thấy vành tai nóng lên.
Chẳng mấy chốc, bàn chỉ còn Tưởng Ngôn Phong còn đang giằng co. Tưởng Ngôn Phong hai vợ chồng đối diện, nghĩ tới việc đôi Q của một con hai và một con năm thắng mà cam lòng, cả bày trò, thể mắc bẫy của lão già thủ đoạn .
Tưởng Ngôn Phong nghiến răng, cũng đẩy hết thẻ chip .
Khi lật quân bài cuối cùng, bài của Từ Hi Nhiễm là thùng phá sảnh, Tưởng Ngôn Phong lớn nhất chỉ đôi A. Tưởng Ngôn Phong mặt bài mà cảm thấy cả . Ban đầu rủ chị dâu chơi bài là vì qua tay chị dâu để thắng tiền của cả, nhưng ngờ cuối cùng tiền thắng xu nào, tất cả tiền cược đều cả thắng mất.
Sao thế! Tưởng Ngôn Phong lập tức kêu lên, với Thôi Viên: “Bác cả, bác mau quản cả , suốt ngày ức h.i.ế.p mấy đứa con nít chúng cháu.”
Bà cụ Tưởng trách: “Cái thằng khỉ con , nên để cho cháu chịu chút dạy dỗ! Xem cháu cả ngày chỉ chơi!”
Từ Hi Nhiễm đống thẻ chip bày la liệt mặt như một ngọn núi nhỏ, thể tin nổi thắng nhiều tiền như . Từ Hi Nhiễm mừng sợ, cô nghiêng đầu Tưởng Dư Hoài, khéo chạm ánh mắt đang .
“Thích ?” Anh hỏi.
Không ánh đèn đầu quá êm dịu , ánh sáng nhẹ nhàng trải dài đôi mày đôi mắt của , đôi mắt sâu thẳm cũng ánh lên một chút dịu dàng. Trong nháy mắt, khuôn mặt trở nên ấm áp, mặt như nở nụ nhàn nhạt.
Từ Hi Nhiễm né tránh ánh mắt của , gật đầu. “Thích thì .”
Thích thì ... Như thể điều chỉ để dỗ cô vui.