Anh gật đầu hỏi thêm nữa.
Ở nhà cũ của nhà họ Tưởng ăn cơm xong, Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài cùng về biệt thự Hương Hà. Bác Thẩm bổ một đĩa hoa quả, Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài ăn một ít.
Ăn xong Tưởng Dư Hoài hỏi cô: “Lúc nào thì về trường?” “Ngày mai.”
“Vé máy bay đặt ?” “Đặt .”
“Mai mấy giờ bay, đưa em sân bay.”
“Không cần , bận việc của , em tự là .” “Mấy giờ?” Anh kiên trì.
“Mười giờ sáng.” “Được, đưa em .”
Lần Từ Hi Nhiễm từ chối nữa.
Tưởng Dư Hoài lấy một tấm thẻ đưa cho cô: “Trong đây là tiền học và phí sinh hoạt của em, mỗi tháng sẽ cố định chuyển một khoản tiền đây. Nếu như đủ thì với , sẽ cho em một tấm thẻ khác, em thể thoải mát quẹt, tiền sẽ thuận tiện hơn.”
Từ Hi Nhiễm kinh ngạc, hề nhận lấy ngay. Bây giờ cô gả cho Tưởng Dư Hoài , tiếp nhận tất cả thứ của cô, phụ trách tất cả chi tiêu của cô. Từ Hi Nhiễm nhớ đến lúc mỗi kỳ khai giảng chính là lúc cô đau khổ nhất. Bởi vì Vương Lệ Lệ sẽ đưa tiền học phí cho cô ngay mà sẽ kéo dài chậm chạp đưa, cô xin xỏ mãi. Vương Lệ Lệ nhất định thấy sự sốt ruột, lúng túng, bất lực của cô, hành hạ cô cho đến khi cô gần suy sụp, giống như một kẻ ăn xin tôn nghiêm, lúc đó bà mới miễn cưỡng đưa tiền học phí cho cô.
Nếu nhà cô nghèo thì cũng nghèo đến mức nuôi nổi một sinh viên đại học, quán thịt kho nhà cô mỗi tháng doanh thu , cũng bởi vì điều nên cô mới thể xin khoản trợ cấp cho sinh viên. Vương Lệ Lệ như chỉ là vì dày vò cô mà thôi.
Chắc là bởi vì nguyên nhân nên mỗi khai giảng cô đều một cảm giác khủng hoảng, cái cảm giác khủng hoảng khiến cho bụng cô thỉnh thoảng co giật, cũng đau, chỉ là co rút, khó chịu.
Không cần cô cầu xin, cần cô nhỏ giọng hạ , cô cần nhẫn nhịn chịu sự dày vò, học phí của cô cứ thế dễ dàng đưa đến mặt cô. Cảm xúc trong lòng cô dâng trào, ngay lập tức khóe mắt Từ Hi Nhiễm đỏ ửng.
“Cầm lấy.” Tưởng Dư Hoài thúc giục.
Lúc Từ Hi Nhiễm mới phản ứng , nhận lấy tấm thẻ. Trong lúc nhất thời cô cảm thấy tấm thẻ mỏng manh đó nóng bỏng trong lòng bàn tay, cô dám để thấy biểu cảm của cô, cúi thấp đầu, kìm nén tiếng nức nở với Tưởng Dư Hoài:
“Cảm ơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-52.html.]
“ cần khách sáo với .”
Sáng ngày hôm , Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài cùng xe, từ chỗ đến sân bay mất hơn một giờ, hai xuất phát lúc bảy giờ.
Tuy hai là vợ chồng, nhưng thời gian quen mới hơn hai tháng. Vợ chồng khi chia xa thì lưu luyến bịn rịn, nhưng đặt trong tình huống của hai thì rõ ràng hợp lý lắm, còn đến mức đó, thế nên cả đoạn đường hai đều lời nào, dương như nên gì.
Trên đường kẹt xe, lúc xe đến sân bay sắp chín giờ , thời gian gấp, Từ Hi Nhiễm nhận hành lý từ trong tay của A Văn, với Tưởng Dư Hoài: “ thủ tục nhé.”
“Đi , đến nơi gọi cho .”
Từ Hi Nhiễm kéo vali đến chỗ quầy tự thủ tục lên máy bay, cô kiềm chế mà về phía cửa, phát hiện Tưởng Dư Hoài vẫn ở đó. Khoảnh khắc , trong lòng cô đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác chua xót.
Cô học đại học nhiều năm như , giờ từng ai tiễn cô, đây là đầu tiên đưa tiễn sân bay, giống như từ giờ thêm một nữa nhớ mong cô.
Anh là chồng của cô, là của cô, bây giờ cô một quan tâm đến cô, sẽ nhớ mong cô.
Từ Hi Nhiễm vội vàng đầu , nước mắt lập tức rơi xuống, cô cố gắng in xong thẻ lên máy bay với đôi mắt nhoè lệ, lúc nữa thì Tưởng Dư Hoài còn ở đó nữa.
Trái tim đột nhiên trùng xuống, tuy là cô với tiếp xúc với lâu, nhưng đối xử với cô . Hai tháng gả cho là những ngày tháng thoải mái và yên nhất của cô, khi rời cũng hề cảm giác quá mãnh liệt, nhưng thấy bóng dáng biến mất thấy , nghĩ đến ở bên ngoài mấy tháng nữa mới về, một cảm giác luyến tiếc nhớ mong xa lạ bắt đầu nảy sinh trong tim cô.
Đột nhiên cô gọi điện cho , nhưng lấy điện thoại thì do dự, dù vẫn cảm thấy đường đột, cô cũng nên gì với .
Mãi cho đến khi lên máy bay, cuộc điện thoại vẫn gọi. Hơn hai tiếng mới đến Bắc Đằng, khí hậu ở Bắc Đằng lạnh hơn so với Lạc Thành một chút, Từ Hi Nhiễm khỏi máy bay, bầu trời xanh thẳm và cơn gió lạnh đột nhiên quét qua ở Bắc Đằng, cô cảm thấy chuyện trải qua trong đợt nghỉ giống như một giấc mơ .
Điện thoại đột nhiên vang lên, Từ Hi Nhiễm thấy tên hiển thị thì vội máy, đầu dây bên là giọng của Tưởng Dư Hoài: “Đến ?”
“Vừa đến.”
“Đến là , bảo thằng ba đến đón em, em thấy nó ?”
“Thằng ba?
“Em gặp , là Tưởng Vũ Kiệt.”