Lúc Từ Hi Nhiễm ở Bắc Đằng là bởi vì Lạc Thành gì đáng để cô lưu luyến, nhưng bây giờ cô kết hôn , nhà họ Tưởng cho cô nhiều như thế, khi nghiệp xong cô nên chút gì đó để báo đáp .
“Quay về Lạc Thành.”
“Cũng , rốt cuộc thì nhà ở nơi đó, ở Lạc Thành cũng chăm sóc cho em hơn.”
Trước khi kết hôn, ai với cô rằng chăm sóc cho cô, cái cảm giác nhà che chở khiến cho lòng cô ấm áp.
“Trước mặt một rừng ngọc lan trắng, bây giờ đang lúc nở hoa, Dư Hoài xem ?” “Được.”
Đi về phía rừng ngọc lan trắng thì qua hồ, đây là hồ nhân tạo lớn nhất của trường. Mùa đông mưa ít, nước trong hồ sắp cạn khô, thể thấy bùn đáy hồ, trơ trụi nên lắm.
Từ Hi Nhiễm đang giới thiệu về loại hoa sen trong hồ , mùa hè khi hoa sen nở thì hơn bây giờ nhiều. Cô vô tình đầu thì mới phát hiện Tưởng Dư Hoài còn đang bỏ phía mấy bước, cô đầu thì thấy đang im tại chỗ, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt căng cứng, giống như là thoải mái.
Từ Hi Nhiễm tiến hỏi: “Anh Dư Hoài thế, chỗ nào thoải mái ?”
Anh trầm mặc một lúc mới : “Không chuyện gì, thôi.”
rõ ràng chậm, Từ Hi Nhiễm thoáng qua cái chân trái của , hoài nghi vấn đề là do cái chân tật của , nhưng cô dám hỏi.
Từ Hi Nhiễm nhớ đến chân của thuận tiện, mà cô còn dẫn bộ lâu như thế, thực sự là tinh tế. Cô : “Từ bên qua chỗ rừng ngọc lan trắng xa, là chúng dạo quanh đây thôi nhé?”
Cái chân tàn tật của Tưởng Dư Hoài đúng là chút vấn đề, khi đến đây bác sĩ cảnh cáo nghỉ ngơi cho , nhất là dùng chân giả nữa.
… dù thế nào cũng thể xe lăn đến tìm cô.
Tưởng Dư Hoài : “Không , xem.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-55.html.]
Từ Hi Nhiễm thấy kiên trì như thế cũng khuyên nữa, cô cố tình chậm , cứ như thế bộ một lúc, cô nghiêng đầu một cái, thấy hai tay đang cho túi áo khoác, động tác thong thả ung dung, vẫn luôn tao nhã như thế, ngoại trừ bước chậm một chút thì giống như gì khác thường cả. cô phát hiện từ lúc nào trán một lớp mồ hôi dày, sắc mặt cũng khó coi hơn lúc .
“Bên rừng ngọc lan trắng một con đường, là để A Văn lái xe qua bên đó, chúng qua rừng ngọc lan dạo một lát, trực tiếp xe về luôn, đỡ bộ nữa.”
Tưởng Dư Hoài gật đầu.
Từ Hi Nhiễm hỏi cái chân tật đó xảy vấn đề gì ? Có mấy cô với là đừng qua đó nữa, nhưng cố tỏ bình thường để cô vấn đề của , Từ Hi Nhiễm chỉ thể nhẫn nhịn hỏi.
Trong lòng Từ Hi Nhiễm tự trách, cô nên tự theo ý mà hẹn dạo. Anh đeo chân giả khác gì so với bình thường, nhưng dù thì với bình thường cũng giống .
Cuối cùng cũng đến chỗ rừng hoa ngọc lan, nụ hoa như bạch ngọc điểm đầu cành, hương hoa thoang thoảng quẩn quanh nơi chóp mũi. Trong rừng ngọc lan đặt ghế dành cho dạo nghỉ ngơi, Từ Hi Nhiễm quanh bốn phía, nhanh chóng tìm một chiếc trống. Cô kéo Tưởng Dư Hoài, : “Có nghỉ một chút ?”
“Không cần.”
Lúc thích hợp xuống, đau đến mức thể khống chế nổi, tư thế xuống sẽ khó coi.
Trong lòng Từ Hi Nhiễm trầm xuống, cô để nghỉ ngơi một chút để giảm bớt cơn đau, nhưng chắc là Tưởng Dư Hoài để cô thấy đang .
Từ Hi Nhiễm thấy gần đó đang chụp ảnh, cô với Tưởng Dư Hoài: “ chụp mấy tấm cho cho Dư Hoài nhé?”
“Chụp chung .” “Cũng .”
Từ Hi Nhiễm gọi một bạn học qua nhờ chụp giúp, cô đến bên cạnh Tưởng Dư Hoài, hai đang một cây hoa ngọc lan.
“Biểu cảm của hai đơ, nào, cùng ống kính và nào.”
Vẻ mặt của Từ Hi Nhiễm lo lắng sang Tưởng Dư Hoài, cô thấy biểu cảm căng thẳng của cũng dần dịu và mỉm với ống kính. Trái tim của cô bỗng như cái gì đó chạm , Từ Hi Nhiễm cảm giác , cô nhanh chóng hít sâu một , về phía ống kính nở nụ xán lạn.
Bạn học chụp ảnh hài lòng: “Rất , hai xứng đôi lắm.”
Xứng đôi ? Từ Hi Nhiễm cảm thấy cô mặc một bộ lễ phục xinh bên cạnh Tưởng Dư Hoài thì mới xứng đôi. Cô nhận lấy điện thoại một cái, bạn học đó cách tìm góc, bức ảnh chụp vô cùng , trạng thái của hai ống kính . Tưởng Dư Hoài mỉm với ống kính, gì khác thường, nụ xán lạn của Từ Hi Nhiễm ống kính che giấu nội tâm lo lắng của cô. Nụ khiến cho khuôn mặt cô lộ vẻ xinh , cho dù ăn mặc đơn giản, hợp với bộ đồ đẽ Tưởng Dư Hoài, nhưng vẻ của cô là nét điểm xuyết phù hợp, bên cạnh vẻ gì là mất cân đối mà ngược phù hợp.