Lúc Tưởng Vũ Kiệt mới yên tâm, định cúi đầu cắn nhưng Đường Diệc Noãn đột nhiên giơ tay nhét miệng , cô cắn phần chóp dâu đỏ nhất, đưa phần còn là chỗ cuống cho , : “Anh chỉ xứng ăn phần cuống thôi.”
Tưởng Vũ Kiệt giả vờ giận dỗi : “Anh mà, bụng như bao giờ.” Dù thế nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận lấy phần cuống mà ăn.
Từ Hi Nhiễm hai họ chọc . Tưởng Dư Hoài ở bên cạnh lên tiếng hỏi: “Không cho nếm một quả ?”
Từ Hi Nhiễm liền chọn một quả dâu tây to nhất đưa qua. Tưởng Dư Hoài đưa tay định đón lấy, nhưng khi đầu ngón tay sắp chạm quả dâu, động tác của đột ngột đổi, nắm lấy cổ tay cô, cúi đầu áp sát tay cô mà cắn quả dâu đưa miệng.
Đôi môi khẽ lướt qua đầu ngón tay nàng, Từ Hi Nhiễm chỉ thấy như bỏng. Anh rút tay về, cắn quả dâu tây cô, khóe miệng nở nụ nhàn nhạt, : “Ngọt lắm.”
Anh thường , nhưng chỉ cần là sẽ khiến cảm thấy đặc biệt chói mắt, khiến cảm giác tim đập bình bịch. Từ Hi Nhiễm xoa xoa ngón tay môi chạm , cảm thấy tim vô cớ đập loạn nhịp.
Mấy cùng nhà, Từ Hi Nhiễm nhớ một chuyện liền : “ Dư Hoài, qua đây với , chuyện hỏi .”
Từ Hi Nhiễm dẫn phòng, lấy món quà do Đinh Nhất Ninh và Nguyễn Mịch Vân tặng cô, kể đơn giản chuyện xảy xích mích với bọn họ, đó hai họ đưa quà bồi thường.
“Bọn họ nhất quyết tặng nên đành tạm thời nhận, Dư Hoài xem nên nhận món quà ?”
“Phụ thuộc việc em chấp nhận lời xin của họ , nếu chấp nhận thì nhận, nếu chấp nhận thì trả .”
“Thật cũng gì, chỉ là chị em dâu vài lời qua tiếng , họ cũng xin , cũng so đo.”
“Vậy nếu chấp nhận thì nhận .”
Bên phía Tưởng Tri Thu đương nhiên cũng chuyện Nguyễn Mịch Vân và Đinh Nhất Ninh tặng quà xin , vì khi ăn tối, Tưởng Tri Thu liền thăm dò hỏi: “Trước đây cả về chuyện chia gia sản…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-75.html.]
Tưởng Dư Hoài : “ chỉ nghĩ rằng bây giờ lập gia đình , mới đề cập đến một chút, còn xem ý kiến của nữa.”
Tưởng Tri Thu và Tưởng Đông Thần liếc , Tưởng Đông Thần : “Em cho rằng, ông bà vẫn còn sống, gia đình chúng đông đủ vui vẻ, ông bà thấy cũng vui vẻ, nếu như phân chia gia sản thì sự liên hệ giữa các thành viên trong gia đình cũng còn chặt chẽ như nữa.”
Tưởng Tri Thu : “Em đồng ý với Đông Thần.”
“Nếu đều cho rằng nên tách thì cứ để như thôi.”
Sau khi Tưởng Dư Hoài , Tưởng Tri Thu thở phào nhẹ nhõm Từ Hi Nhiễm với vẻ thâm ý khó lường, xem quả thực họ đánh giá thấp vị trí của cô nhóc trong lòng Tưởng Dư Hoài.
Chuyện chia gia sản tạm thời bỏ qua nhắc đến nữa, nhà họ Tưởng vẫn vui vẻ ấm áp, thấy gì bất hòa. Từ Hi Nhiễm cảm thấy gì đó , Tưởng Dư Hoài là định về mặt cảm xúc, mà trong chuyện chia gia sản tỏ đổi thất thường.
Từ Hi Nhiễm nghĩ đến quà xin của Đinh Nhất Ninh và Nguyễn Mịch Vân, lúc nhắm cô, rõ ràng hai đó hề coi cô gì, nhưng chỉ một lát mua quà đến xin cô. Mà đó, Tưởng Dư Hoài mới đề cập đến chuyện chia gia sản, hỏi cô chấp nhận lời xin của hai đó , khi cô chấp nhận, buổi tối liền đồng ý chia gia sản nữa.
Chẳng lẽ đề nghị tách riêng là vì cô? Anh chuyện Đinh Nhất Ninh và Nguyễn Mịch Vân khó dễ cô? Từ Hi Nhiễm vô thức liếc , cảm thấy nên tự luyến như , cô quan trọng đến mức chi phối những quyết định lớn của .
Sau khi ăn cơm xong, Tưởng Dư Hoài đưa Từ Hi Nhiễm dạo xung quanh. Làng quê tĩnh mịch, từng chiếc đèn đường như những chiếc lồng sáng, thỉnh thoảng hai trò chuyện mấy câu. Đi một lúc thì Tưởng Dư Hoài đưa cô về phòng, Từ Hi Nhiễm : “Sáng ngày mai thể nhờ xe về ?”
“Tại về? Ở đây vui ?”
“Không , ở đây vui lắm, còn cả dâu tây để ăn, nhưng mà sắp đến sinh nhật bạn , về để chuẩn .”
“Được.” Tưởng Dư Hoài xong giơ tay lên đồng hồ : “Cũng còn sớm nữa , nhé?”
Không là bày tỏ ý kiến của , mà giống như đang xin ý kiến của cô hơn. Từ Hi Nhiễm đột nhiên nhớ đến tối hôm qua, nụ hôn quấn quýt bá đạo đó và đôi bàn tay luồn trong áo của cô.