Từ Hi Nhiễm giật , theo phản xạ đưa hai tay che ngực, bằng ánh mắt phần thể tin nổi, cô ngờ Tưởng trông nho nhã lịch sự ngày thường thô lỗ như , xé rách váy của cô.
“Anh sẽ mua váy mới cho em.” Anh nhẹ giọng với cô, nhưng cô vẫn chằm chằm , đôi bàn tay vẫn giữ chặt lấy n.g.ự.c chịu buông xuống.
“Xin , thô lỗ quá.” Anh dịu dàng dỗ dành cô, nắm lấy cổ tay cô, thử tách hai tay cô .
Từ Hi Nhiễm một phần dọa, một phần là vì ngượng ngùng, bên trong chiếc váy cô chỉ mặc một chiếc áo hai dây.
“Hửm? Em ?” Anh khẽ hỏi.
Từ Hi Nhiễm dám , buông lỏng sức lực, tay của cô dễ để mở .
Từ Hi Nhiễm phát hiện hình như cô trở thành một cây đàn piano, còn Tưởng Dư Hoài thì là một chơi đàn. Dưới ngón tay , đàn piano đổi nốt nhạc, từ giai điệu nhẹ nhàng ban đầu đến từng đoạn dâng trào, đến đoạn kết cao vút, khống chế từng tiết tấu một, cuối cùng kết thúc viên mãn.
Từ Hi Nhiễm mềm nhũn cả dựa n.g.ự.c , miệng thở hổn hển. Tưởng Dư Hoài dang tay mặt cô, cúi đầu ghé tai đến bên tai cô, khẽ : “Nhìn xem em biến thành dạng gì ?”
Từ Hi Nhiễm: “...”
Từ Hi Nhiễm hổ chết, cô thật sự ngờ trêu chọc cô như , rõ ràng là do chính chơi còn đổ cho cô, giống với Dư Hoài lịch sự nho nhã thường ngày. cô còn chút sức lực, ngay cả giọng cũng thốt .
Anh bỗng nhiên bế ngang cô dậy, đặt cô lên giường, bên mép giường với cô: “Cởi quần áo cho .”
“Em... Em mặc quần áo .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-83.html.]
Cô thể thản nhiên như mặt . “Không cần , lát nữa cũng cởi .”
“...”
Anh nắm tay cô đặt lên cúc áo: “Ngoan nào.”
Từ Hi Nhiễm còn kịp hồn, cơ thể vẫn còn mềm nhũn, ngón tay run rẩy, tháo từng cái cúc mà vấp váp. Cởi xong hàng cúc áo sơ mi của thì liền cởi áo . Đây là đầu tiên cô thấy phần trần trụi của Tưởng Dư Hoài, cơ bắp săn chắc, đường nét hề vẻ yếu đuối tàn tật.
Anh nắm tay cô đặt khóa thắt lưng: “Giúp cởi cả cái .”
Từ Hi Nhiễm hổ vô cùng, định từ chối nhưng bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của thì thể thốt nên lời, đành ngoan ngoãn giúp cởi thắt lưng.
cô kinh nghiệm gì cả, sức lực cũng yếu, cô thử vài mà cởi , ngẩng đầu lên với : “Tay đau quá.”
Đôi mắt trong veo nhuốm màu ngây thơ, vẻ khổ sở khẩn cầu khiến thương cảm. Tưởng Dư Hoài véo cằm cô chăm chú gương mặt, bỏ qua bất cứ một biểu cảm nào đó. Vẻ đáng thương của cô thực khiến thương tiếc, nên thương cô chứ nên bắt nạt cô, suy cho cùng đây cũng là đầu của hai , nhưng sự đáng thương của cô khơi dậy bản tính mấy của .
Anh nheo mắt , vân vê đôi môi cô bằng ngón tay cái, : “Tay đau thì dùng răng cắn .”
Vẻ đáng thương của cô thật sự khiến sợ cô sẽ bắt nạt mà bật , Tưởng Dư Hoài nghĩ sẵn trong đầu, nếu cô , hoặc là cô cảm thấy uất ức thì sẽ dừng .
Thế nhưng cô ngoan ngoãn cúi đầu, dùng răng dùng tay tháo thắt lưng cho , hành động cúi đầu đó của cô, đôi mắt dần trở nên u ám.
Anh nhịn nữa, dùng ngón trỏ chỉ mặt bên khóa thắt lưng bảo cô: “Ở đây.”