Anh là cái kiểu buông thả bản đó, kiềm chế một chút : “Có gì cần thì gọi điện thoại cho .”
Cô gật đầu, xoay rời .
Sau khi Tưởng Dư Hoài rời , Từ Hi Nhiễm mới chậm rãi dậy. Trên đường đến nhà hàng ăn cơm cô nhận cuộc gọi của Trình Vân Khải. Vừa máy, Trình Vân Khải hỏi ngay: “Tại tối qua em nhận điện thoại của ?”
“Anh gọi điện lúc nào?”
“Em đừng giả vờ, ngắt điện thoại của cũng thôi , còn cố tình tắt điện thoại. Từ Hi Nhiễm, tối qua là sinh nhật của , em chỉ chẳng buồn chúc mừng câu nào mà còn đối xử với như , em xứng là bạn ?”
Tối hôm qua cô vô cùng rối loạn, cô và Tưởng Dư Hoài ở trong du thuyền ầm ĩ cả buổi chiều, thực sự chẳng nhớ gì.
“Xin , tối qua mệt quá nên ngủ mất.” “Em gì mà mệt quá?”
“Đến Hải Nam đương nhiên là chơi .”
Trình Vân Khải im lặng một lúc, dò hỏi: “Em cùng với Tưởng Dư Hoài…”
“Thì ?” “Không gì.”
“Được , còn ăn sáng, cúp máy nhé.”
Sau khi cúp điện thoại Trình Vân Khải lắc lắc đầu, nghĩ nhiều gì, khi tên đó thật sự yếu sinh lý.
Từ Hi Nhiễm ăn xong cơm sáng thì chợ gần đấy mua chút đồ, lúc khách sạn thì là chiều . Tưởng Dư Hoài về sớm hơn cô một chút, thấy cô xách một túi đồ thì hỏi: “Em mua cái gì thế?”
“Mua nhiều.” Từ Hi Nhiễm lấy tẩu thuốc trong túi : “Cái cho bố.” Tiếp đó là một chuỗi tràng hạt: “Bà thích chùa, chuỗi tràng hạt mua cho bà.” Lại lấy một cái khăn lụa: “Cái cho .” Tiếp đến là một đống thứ lặt vặt, tất cả trong nhà họ Tưởng, gần như ai cũng quà.
Tưởng Dư Hoài đợi mãi cũng đợi thứ , mày nhíu hỏi: “Không mua cho ?”
Từ Hi Nhiễm lấy một cái hộp nhỏ , vẻ mặt ngại ngùng đưa cho : “Mua cho .”
“Cái gì thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-85.html.]
Từ Hi nhiễm mở cái hộp , bên trong là một sợi dây đỏ và hạt ngọc, cô : “Đây là một hạt ngọc thơm.”
“Sao tặng ngọc thơm?” Anh cảm thấy thứ chắc là cho con gái dùng mới .
“Nghe là tín vật định tình của dân đảo, tên là Lê Mẫu Thiên Hương.”
Tưởng Dư Hoài giơ tay : “Đeo cho .”
Từ Hi Nhiễm lấy hạt ngọc đeo lên cổ tay , bên cổ tay áo sang trọng là vòng tay ngọc thơm quấn quanh cổ tay, cô cảm thấy hợp cho lắm: “Hình như hợp với khí chất của .”
“Anh cảm thấy hợp.” Anh giơ cổ tay lên quanh: “Rất .”
Từ Hi Nhiễm nhịn mà bật : “Anh thích là .” “Còn em thì , em mua cho cái gì?”
Từ Hi Nhiễm giơ cổ tay , cô tay cô cũng đeo một hạt ngọc thơm: “Hai cái là một cặp.”
Nói xong lời , cô ngại ngùng đỏ mặt.
Tưởng Dư Hoài đặt cổ tay lên cổ tay cô, hai hạt ngọc thơm giống hệt , hoa văn mặt hạt cũng khắc giống y hệt , hạt của to hơn một chút, của cô thì nhỏ hơn.
Tưởng Dư Hoài càng càng hài lòng, : “Nhìn vẻ giống.”
Hoá yêu đương là cảm giác , giống như lúc cô và Trình Vân Khải ở bên cứ như một cặp em , cũng cần cẩn thận che giấu suy nghĩ . Cô thể thoải mái đeo vòng cặp đôi với đối phương, khi sự khẳng định của đối phương thì sẽ thấy ngọt ngào lan toả từ tận sâu trong lòng, khiến cho cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Chính lúc cô đang chìm đắm trong hương vị ngọt ngào , đàn ông bên cạnh bỗng kéo lấy cổ tay cô, trong nháy mắt cô kéo trong lòng, hai cánh tay ôm lưng cô, ôm trọn cô trong lòng.
Cô vì đột nhiên ôm , khi thở và độ ấm bao bọc, trái tim của cô tự chủ mà đập nhanh hơn. chuyện mật hơn hai cũng , Từ Hi Nhiễm chậm rãi bình nhịp tim kích động của cô, nhắm mắt , hai tay ôm lấy bờ vai rộng lớn của .
Tưởng Dư Hoài ôm cô một lúc, đột nhiên khom ôm cô lên để cô cánh tay , giống như đang bế em bé .
Từ Hi Nhiễm giật vội hỏi: “Anh Dư Hoài, chân của …”
Tưởng Dư Hoài : “Tuy rằng tàn tật, nhưng vô dụng đến mức vợ của cũng bế nổi.”
Hai chữ tàn tật đó khiến cho trái tim Từ Hi Nhiễm khó chịu.
Tưởng Dư Hoài ôm cô xuống sofa, đó khẽ với cô: “Ôm .”