Nghe đến đây Vương Lệ Lệ thở phào một thì thấy cô tiếp: “ nhất là các nên yên phận một chút, chứng cứ lừa đảo của các , còn bản ghi âm cuộc đối thoại lúc đầu của và các đều giữ hết, nếu như các yên phận cư xử đúng mực thì lúc nào cũng thể kiện các .”
“Mày…” Vương Lệ Lệ nghiến răng. Lần nhốt ở trại giam thật sự khiến cho bà nhận bài học lớn, bà thể cứng đối cứng với Từ Hi Nhiễm, bà hít sâu một : “Con yên tâm, chúng sai , nhất định sẽ đổi bản .”
Có đổi bản thì , nhưng Từ Hi Nhiễm hiểu rõ, tay điểm yếu của bọn họ thì sẽ khống chế bọn họ ở mức độ nhất định. Trong thời gian ngắn, bọn họ sẽ gây phiền phức cho cô, nếu như bọn họ còn yên phận cư xư đúng mực, thế thì cô quan tâm gì nhiều nữa.
Sau Tết, Tưởng Dư Hoài bận rộn. Những năm gần đây Thiên Hành phát triển thị trường nước ngoài, Tưởng Dư Hoài thường xuyên nước ngoài công tác. Lần công tác khá dài, Từ Hi Nhiễm khai giảng mà vẫn về. Trước khi Từ Hi Nhiễm rời nhà, còn cố ý gọi điện thoại đến tạm biệt với cô, thuận tiện bày tỏ ý xin . Tuy rằng khi rời gặp , trong lòng cô tránh khỏi thất vọng, nhưng Từ Hi Nhiễm vẫn bày tỏ hiểu .
Đây là học kỳ cuối cùng của Từ Hi Nhiễm, nhiều việc, khi về trường cô bắt đầu bận rộn, hai đều bận, lúc mới đầu thỉnh thoảng còn gọi video hoặc gọi điện thoại, đó thì liên lạc qua tin nhắn. Vốn Tưởng Dư Hoài quen là chuyện gì đều trực tiếp gọi điện thoại, bây giờ cũng quen gửi tin nhắn .
Chủ yếu là cảm thấy cô bận, sợ gọi điện sẽ ảnh hưởng đến cô.
cô thật sự bận, lúc đang chuyện đột nhiên cô nhắn nữa, thỉnh thoảng bấm xem hộp thoại, xem xem cô trả lời , khung hộp thoại trống rỗng mà lòng buồn bã.
Sau khi Từ Hi Nhiễm xong luận văn thì coi như là chút thời gian, cẩn thận ngẫm , lâu cô gọi điện với Tưởng Dư Hoài .
Tưởng Dư Hoài họp xong, lấy điện thoại bấm khung tin nhắn với Từ Hi Nhiễm, hai tiếng gửi một tin nhắn, thấy cô trả lời.
Đã lâu như mà vẫn thấy cô trả lời, là cô đang bận chuyện gì? Quả nhiên là phương thức liên lạc hợp với , quen gì thì dứt khoát một cho xong, cái gì cũng đều nhanh gọn.
mấy trẻ tuổi như các cô thích gọi điện. Tưởng Ngôn Phong cũng thường xuyên dùng Wechat để liên lạc, ông già như cũng nên hoà nhập với cách sống của giới trẻ, nếu thì cách biệt quá lớn.
Tưởng Dư Hoài đang cất điện thoại, ngờ điện thoại reo lên, tên hiển thị, Tưởng Dư Hoài nghĩ nhầm, cô chủ động gọi điện cho ?
Tưởng Dư Hoài vội vàng máy, quen gửi tin nhắn chuyện, đột nhiên cô gọi cho , khiến cảm giác cô xảy chuyện gì ? Thế nên máy hỏi cô ngay: “Sao thế?”
“Anh đang bận ? Có phiền ?” “Không , vì đột nhiên gọi điện?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-91.html.]
“Thì chuyện với , thế, thể gọi điện ?”
“Không .”
Còn cho rằng cô xảy chuyện gì, xem , thở phào một .
“Dạo gần đây em thế nào?” Anh hỏi cô.
“Em vẫn khoẻ, luận văn cũng xong .” “Thế thì .”
“Anh thì ?”
“Anh cũng khoẻ.” “Trong nhà thì ?”
“Trong nhà cũng , chậu hoa lan em trồng nở hoa , bác Thẩm cứ đúng giờ là tưới nước cho nó. Bãi cỏ phía mọc dài , để cho nhân viên vườn nhổ đám cỏ , trồng loại cỏ mới là loại cỏ nở hoa đó, chắc em sẽ thích. … Trước đó em đề xuất trồng nho tầng, bảo nhân viên đào một cây nho về, trồng , hôm qua xem thì nở hoa đó. Năm nay chắc thể quả, đợi đến khi em nghiệp về là thể ăn .” Anh xong thì dừng một lát, đột nhiên một câu: “Hình như quá nhiều nhỉ?”
Từ Hi Nhiễm cũng ngờ thể lải nhải với cô chuyện ngày thường, khác với tác phong nhanh gọn của khi. Cô cảm thấy thiết, tâm trạng nhớ nhà bỗng chốc trào dâng mãnh liệt, cô nhịn với : “Anh Dư Hoài, em nhớ .”
Tuy thấy, nhưng đột nhiên lời buồn nôn , Từ Hi Nhiễm vẫn nhịn mà đỏ mặt.
“Anh .”
Câu trả lời khiến Từ Hi Nhiễm hài lòng, nhớ đến tính cách trầm của , cảm thấy câu trả lời như cũng là điều đương nhiên.
Ngày hôm , hôm gọi điện với Tưởng Dư Hoài, bỗng Từ Hi Nhiễm nhận tin nhắn gửi đến, trong căn nhà ở Bắc Đằng chuẩn cho cô một món quà, nếu như hôm nay cô rảnh thì về đó xem.