Kết hôn với đối thủ của idol - Chương 72: Rượu giả

Cập nhật lúc: 2025-01-25 14:07:03
Lượt xem: 111

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi gọi xong, cả căn phòng rơi tĩnh lặng hồi lâu. Chỉ còn âm thanh thông báo WeChat ngừng nhảy điện thoại.

Nguyễn Du cuối cùng cũng phản ứng, cô đầu, ánh mắt lơ đễnh nơi khác, định lên.

“Đi ?” – Giọng Đoàn Lâm khàn khàn, trán vẫn chạm cô.

“...Lên giường.”

Giọng cô chậm hơn bình thường, nhưng ngữ điệu chắc chắn: “Em đào một cái ổ chăn, tự chôn đó.”

Đoàn Lâm bình tĩnh: “Anh cùng em?”

Nguyễn Du: “……”

“Không , đừng lợi dụng lúc em say mà mấy lời .” Tai cô đỏ bừng, lúng túng ấp úng: “Thực em vẫn nhớ hết, sáng mai dậy chắc chắn quên , lúc đó em… đúng, chắc chắn em sẽ hổ c.h.ế.t mất!”

Đoàn Lâm vẫn giữ tay má cô, khẽ đáp , ánh mắt dừng ở vành tai mỏng manh như lông tơ của cô ánh đèn, quai hàm thoáng siết . Anh nghiêng đầu, cúi xuống hôn lên tai cô.

Nguyễn Du ngẩn , cả cứng đờ.

Cô cảm nhận nụ hôn của từ vành tai lan xuống dái tai, dòng khí ấm áp mơn trớn qua, giây tiếp theo, dái tai nóng bừng ngậm lấy, nhẹ nhàng mút hôn.

Cảm giác mềm mại, nóng bỏng, mang theo chút tê dại.

Trong đầu cô như diễn vụ nổ lớn, tua chậm gấp mười .

“…Đợi .” Sau khi đầu óc cô một vòng qua dải ngân hà, cuối cùng cũng tỉnh táo : “Em nhớ .”

“Nhớ gì?” – Giọng Đoàn Lâm vang lên ngay bên tai.

“Xem phim.” Cuối cùng cô cũng nhớ, chậm rãi nhưng chắc chắn: “Tối nay chúng , định xem phim ?”

“Ừm.”

Đoàn Lâm lùi , ngón tay chạm lên má cô lướt qua tai, ánh mắt cuối cùng cũng rời .

“Giờ còn xem ?”

“Muốn,” cô gật đầu, ánh mắt trôi nổi khắp nơi, “Hình như cả đoàn chỉ còn em xem.”

Ánh mắt Đoàn Lâm chăm chú cô.

Nếu để tối nay tiếp tục như , nhất định sẽ thừa cơ mà bậy.

Cuối cùng kiềm chế, cúi xuống, chỉ hôn nhẹ lên môi cô, gần như chạm khóe môi, đáp: “Đi thôi.”

Nguyễn Du đồng hồ, là 1 giờ 30 sáng.

bây giờ cô buồn ngủ chút nào, ngược tỉnh táo, chậm tỉnh táo.

Trước khi rời , cô bất chợt nhớ điều gì đó, túm lấy tay áo Đoàn Lâm.

“...Không , chúng thể ngoài thế . Chắc chắn sẽ chụp hình.”

Đoàn Lâm cô. Nguyễn Du nghĩ ngợi một lúc, đôi mắt sáng lên: “Em trang điểm cho nhé?”

Mười phút , Nguyễn Du ấn Đoàn Lâm xuống gương, lục lọi bảng phấn mắt và cọ trang điểm.

Khi ngoài, Đoàn Lâm thường đội mũ và đeo khẩu trang, chỉ lộ đôi mắt. Mắt đặc điểm dễ nhận : hốc mắt sâu, mắt một nốt ruồi đào hoa. Vẻ ngoài vốn cuốn hút và tình tứ, nhưng khi khác, lạnh lùng xa cách.

Người thường , hai phong thái trái ngược chính là “hạ bùa mê”.

Thế nên, dù đeo khẩu trang cũng thể che giấu .

Cần mờ .

Nguyễn Du nghĩ thầm, kỹ năng hóa trang chuyên nghiệp từng dùng để ngụy trang giờ dịp tái xuất. Cô tìm đủ phấn mắt, bút kẻ mắt và miếng dán mí mắt, cả kem che khuyết điểm, chuẩn thứ sẵn sàng. Khi cô cúi xuống, chuẩn hóa trang cho Đoàn Lâm, thì bất ngờ vươn tay, kéo eo cô .

Vòng tay siết chặt, kéo cô nghiêng đùi .

[Xiaosi]

“Trang điểm .”

Nguyễn Du ngã , suýt chút nữa gãy cây cọ trong tay vì ánh mắt .

Cô chậm rãi đáp: “…Ồ, … nhắm mắt .”

Đoàn Lâm cô một lúc, ngoan ngoãn nhắm mắt, còn ngửa cằm lên, phối hợp . Khi nhắm mắt, hàng mi đen dài dày rậm của càng trở nên nổi bật, nơi yết hầu khẽ chuyển động.

bàn tay thì dừng .

Nguyễn Du đang cầm cọ trang điểm, cơ thể bỗng cứng đờ. Trong đầu cô hiện một chữ: c.h.ế.t tiệt

Bàn tay Đoàn Lâm đang đặt ở eo cô, ngón tay chậm rãi vuốt ve dọc theo đường eo, qua lớp áo len mỏng, như vô tình như cố ý.

Cô cố nhịn, cảm giác m.á.u trong như đang chảy ngược.

Sau khi hóa trang cho Đoàn Lâm xong, Nguyễn Du cảm thấy hài lòng. Cô cũng nhanh chóng sửa sang bản , đeo khẩu trang cùng ngoài xem phim.

Tối nay, Đoàn Lâm tự lái xe đến. Trên đường , cô tính toán trong đầu.

Lúc là 2 giờ sáng, hai ngôi nổi tiếng dễ dàng nhận quyết định rạp chiếu phim mùng Một Tết âm lịch, quả là điên rồ.

lạ , cảm giác thú vị.

Rạp chiếu phim cách nhà họ Nguyễn xa, chỉ mất 20 phút lái xe. Rạp ở tầng cao nhất của một trung tâm thương mại cao cấp. Khi họ đến nơi, rạp phim vẫn đông đúc, náo nhiệt.

Đêm Giao thừa, ít gia đình tranh thủ xem suất chiếu sớm nửa đêm. Ngoài sảnh, khắp nơi là những khán giả trò chuyện, xem xong, đang chờ rạp.

Hôm nay cũng là ngày đầu tiên bộ phim “Vô Thanh Kinh Lôi” mắt trong suất chiếu sớm, nhưng suất chiếu nhiều. Suất chiếu gần nhất là lúc 2 giờ 40.

Trong rạp, Nguyễn Du căng thẳng đến mức chỉ cúi gằm đầu. Trong lúc chờ Đoàn Lâm lấy vé, cô nhịn mà lén ngẩng đầu .

Giữa sảnh đặt vài tấm standee khổ lớn in poster phim. Bên trái là các bộ phim chiếu Tết, bên là poster của “Vô Thanh Kinh Lôi”, bộ phim sẽ chính thức công chiếu kỳ nghỉ lễ.

Trên poster, bối cảnh là hành lang dài hẹp trong căn nhà họ Nghi, góc máy trung cảnh. Cô ở khung cửa sổ cuối hành lang, bên ngoài là cơn mưa đen kịt, ướt đẫm. Ở phía bên , Đoàn Lâm ánh đèn hành lang. Hai đối mặt từ xa, giữa họ là một chiếc xe lăn, ranh giới sáng tối phân chia rõ ràng.

Có vài dừng poster, lấy điện thoại chụp hình.

Nguyễn Du nhanh chóng cúi đầu xuống, cùng lúc đó, tay cô ai đó nắm lấy.

Đoàn Lâm lấy vé xong, ánh mắt vành mũ khẽ rơi xuống cô: “Em uống gì ?”

“Không.” Cô , nhịn , lắc đầu: “Không thể uống nữa.”

Nguyễn Du kẻ cho một đường eyeliner đậm, mất phần lớn đường mí mắt đôi của . Cô còn chuốt đuôi mắt lên cao, dán mí giả để đổi hình dáng mắt, cuối cùng là che luôn nốt ruồi. Khuôn mặt khác hẳn thường ngày.

Phong cách thực sự phá hoại nhan sắc, Lăng Giác nếu thấy chắc chắn sẽ đánh .

Chỗ của hai là hàng ghế cuối cùng trong rạp. Khi bước , Nguyễn Du sững sờ, cả rạp chiếu với sức chứa hàng trăm còn chỗ trống. Bốn phía là tiếng khe khẽ bàn luận.

Cô cúi gằm đầu, để mặc Đoàn Lâm nắm tay dẫn . Vừa xuống ghế, cô thấy cô gái bên tay trái với bạn : “ cầu xin, cả bộ phim trai chỉ duy nhất cảnh hôn đó thôi. Thật đấy, nếu thêm sẽ chịu nổi!”

Cô bạn đáp : “Mùng Một Tết, ngày như , xin đừng g.i.ế.c c.h.ế.t .”

Cô gái: “Tốt nhất bộ phim còn là một bi kịch, cảm ơn, cảm ơn nhiều!”

Nguyễn Du: “…”

Cô nghĩ thầm, đoán chuẩn thật.

Hàng ghế cuối cùng là ghế tình nhân, nhưng xung quanh cô là những quen mặt. Toàn cô cứng đờ, rút tay nhưng Đoàn Lâm nắm chặt, mười ngón đan xen. Anh khẽ cô một cái, như cảnh cáo, còn bóp nhẹ lòng bàn tay cô.

lúc , ánh sáng trong rạp vụt tắt.

Trên màn hình lớn phía xa, bắt đầu chiếu những đoạn quảng cáo phim. Thực Nguyễn Du căng thẳng, nhưng khi dòng chữ mở đầu bộ phim xuất hiện, cô dần cuốn nội dung.

Cảnh mở đầu là một trụ sở cảnh sát ồn ào. Một cú máy dài bám theo một cảnh sát mặc đồng phục xanh, từ sảnh lớn nhộn nhịp tiến sâu bên trong. Trong khuôn hình, các cảnh sát bận rộn qua , tiếng chuông điện thoại, tiếng gõ phím và tiếng tranh cãi vang lên ngừng. Khi máy tiến đến phòng thẩm vấn, những âm thanh dần lắng xuống.

Một tập hồ sơ ném mạnh xuống bàn: “ hỏi nữa, đẩy cô ?!”

“Không.”

Máy chuyển sang đối diện. Đoàn Lâm còng tay, dựa lưng ghế thẩm vấn, dáng vẻ tiều tụy, biểu cảm lạnh nhạt và u ám. Nguyễn Du thấy vài cô gái gần đó kích động hít một , như vẻ tiều tụy đầy mê hoặc của cho ngạt thở.

“Lúc xảy vụ việc, ở bên cạnh nạn nhân ?!”

“Có.”

“Anh tự nhảy xuống?! Thế thì cứ đó trơ mắt nhảy ?!” Viên cảnh sát chỉ thẳng Đoàn Lâm: “Nạn nhân liệt hai chân, tự leo lên núi để nhảy vách đá tự sát? Và khi nhảy vẫn còn chiếc xe lăn? Anh giải thích thế nào?!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ket-hon-voi-doi-thu-cua-idol/chuong-72-ruou-gia.html.]

Những câu hỏi của cảnh sát dồn dập, mạnh mẽ, âm vang khắp phòng thẩm vấn. Đoàn Lâm như thấy gì, nghiêng đầu, ánh mắt hướng lên phía , nơi hai ô cửa sổ nhỏ ở góc cao của bức tường.

Bên ngoài trời tối sầm, chẳng bao lâu , những hạt mưa tí tách rơi xuống cửa kính, mưa mỗi lúc một lớn, nhanh chóng biến thành cơn mưa như trút nước.

“Rốt cuộc đang ?!”

Bên ngoài vang lên một tiếng sấm ì ầm, tiếp theo là tia chớp xé ngang bầu trời.

Đoàn Lâm viên cảnh sát, hốc mắt ửng đỏ, ánh mắt ngoan cố dữ tợn: “ , cô chết.”

Máy chuyển sang cảnh mưa bão bên ngoài. Giữa những khe hở của nền đá xanh, một bông hoa vô danh nở rộ, nhưng gió mưa cuồng nộ gãy cánh hoa. Nó ngã xuống vũng bùn, một qua đường giẫm nát.

Trên màn hình lớn, dòng chữ trắng nổi bật hiện giữa mặt nước lăn tăn:

【Vô Thanh Kinh Lôi】

【Đạo diễn: Khổng Minh Khôn】

Dòng chữ biến mất, cảnh phim chuyển từ tông màu lạnh sang tông ấm, là khung cảnh sân của nhà họ Nghi đầu thu. Nguyễn Du thấy chiếc xe lăn, chăm chú ngắm những con bướm bay lượn giữa các dây leo đầy hoa.

“Có đến nhà,” nữ hộ lý tiến đến gần, cúi xuống thì thầm tai cô:

“Ông chủ đưa về một lớn và một đứa trẻ, họ đang ở phòng khách phía .”

Nguyễn Du rằng đây là đầu tiên Nghi Thư và Tần Thiếu An gặp mặt. Trong đối mặt đầu tiên tại phòng khách, cô luôn giữ thái độ cảnh giác với lạ mặt . trong ống kính, ánh mắt của Đoàn Lâm luôn hướng về phía cô, ngay từ cái đầu tiên, nhận hai họ là đồng loại.

Phòng khách bài trí theo phong cách Thượng Hải cổ điển, mỗi chi tiết đều đậm chất sinh hoạt thường ngày. Trên kệ những bức ảnh cũ của Nghi Thư khi cô leo núi, nhảy ballet, nhưng khung ảnh nứt vỡ. Tất cả những vật dụng sắc nhọn đều đặt ở độ cao mà bình thường thể với tới.

Phần đầu của bộ phim chủ yếu kể qua góc của Tần Thiếu An. Từ góc độ của , khán giả thấy sự giằng xé, tuyệt vọng từng bước của Nghi Thư. Anh phát hiện qua khe cửa, những cảnh và cha dượng quấn quýt . Phần lớn các cảnh diễn trong nhà họ Nghi, đôi khi mở rộng những con phố nhỏ và gia đình dân dã, tạo nên một thế giới như một chiếc lồng giam chật hẹp.

Trong phim, mỗi diễn viên đều tiếng Thượng Hải, giọng địa phương chuẩn, cách dựng cảnh cũng chân thực, dễ dàng cuốn khán giả mạch phim, để bầu khí nặng nề trong những cảnh đầu đè nén đến mức khó thở.

Giữa chừng, Nguyễn Du thấy khán giả xung quanh hít một rõ ràng hai . Lần đầu là đoạn cô tháo chân giả khi ngủ. Hiệu ứng đặc biệt quá chân thực, đến nỗi vết cắt giữa da thịt và phần cụt liền rõ ràng đến kinh ngạc, khiến cô đau đớn đến toát mồ hôi lạnh. Đoạn chính cô khi xem cũng cảm thấy đau đớn.

Lần thứ hai là cảnh Nghi Thư dậy múa trong phòng khách nhưng ngã nhào. Tần Thiếu An trong bóng tối chạm mặt cô, ngón tay còn lướt qua môi cô. Lúc đó, Nguyễn Du rõ ràng tiếng bên cạnh hít một .

Cô bất giác co ngón tay , ngay đó Đoàn Lâm bên cạnh khẽ nắm đầu ngón tay.

Ở phần đầu và giữa phim, những cảnh giữa Nghi Thư và Tần Thiếu An tại nhà họ Nghi, bàn tay của đạo diễn Khổng Minh Khôn, kết hợp với cách chỉnh sửa và nhạc nền tinh tế, xuất hiện nhiều gợi ý mơ hồ mang tính ám chỉ về tình dục. Ví dụ như cảnh trái đào. Dù hai nhân vật cảnh mật rõ ràng, nhưng giữa họ vẫn tràn đầy sự thăm dò lẫn , một thứ tình cảm mơ hồ và khao khát ngừng trỗi dậy.

Khi kịch bản, Nguyễn Du cảm thấy gì. Khi , cô cũng cảm giác gì đặc biệt. khi xem phim, cô bắt đầu cảm thấy bứt rứt khó chịu.

Cảm giác say rượu của cô giờ đây gần như tan biến.

Bởi trong đầu cô, ký ức đang tua thật nhanh, cố gắng nhớ xem cô và Đoàn Lâm bao nhiêu cảnh mật.

Cốt truyện phát triển đến đọan Nghi Thư yêu cầu Tần Thiếu An đưa cô rời khỏi đây. Hai cùng ngắm hoàng hôn núi, và đó là cảnh hôn đầu tiên trong phim.

Trên màn hình, khi Nguyễn Du hỏi Đoàn Lâm: “Anh l..m t.ì.n.h ?”, cả rạp chiếu phim vang lên tiếng xôn xao. Và ngay khoảnh khắc hai hôn , sự xôn xao càng trở nên mãnh liệt.

Nguyễn Du cảm thấy thở nổi, như sắp ngạt thở.

Khi xem đoạn trailer cảnh hôn một , cô cảm thấy gì. bây giờ, khi xem cảnh hôn giữa và Đoàn Lâm hàng trăm khán giả, cô chỉ ngừng thở.

Và đây mới chỉ là bắt đầu.

Trong hành trình của họ, từ nghi ngơd đến thấu hiểu , từ việc mở lòng đến yêu , từng cảnh hôn mà Nguyễn Du nhớ đều giữ nguyên, hề cắt bỏ khi lên phim.

Máy chuyển đến một thị trấn nhỏ xa lạ đang đổ mưa. Âm thanh của mưa và thở dồn dập hòa quyện . Ở cảnh tiếp theo, tại hiên nhà mờ tối, Nguyễn Du thấy đang Đoàn Lâm bế lên, ép tường và hôn sâu.

Trong khoảnh khắc đó, cô cứng đờ.

Không kiềm chế , cô liếc sang bên cạnh. Đoàn Lâm vẫn màn hình, ánh mắt điềm tĩnh, hề lộ chút ngại ngùng lúng túng nào.

Cô cảm giác lòng bàn tay thể đang toát mồ hôi.

Rồi hình ảnh chuyển sang cảnh Đoàn Lâm bế cô dọc hành lang về phía phòng ngủ. Anh ném cô lên giường, chống tay, áp xuống.

Lúc , máy chuyển đến khung cửa sổ. Bên ngoài, mưa vẫn rơi xối xả. Những chiếc thuyền hoa kênh khẽ lắc lư, trong khi tấm kính mờ, phản chiếu bóng hai nhân vật chính đang cuốn quýt bên .

Trong rạp chiếu phim yên tĩnh đến lạ thường, yên tĩnh đến mức còn thấy tiếng xôn xao nào.

Yên tĩnh đến mức Nguyễn Du thể rõ âm thanh vòm phát từ bốn phía. Trong nền nhạc Pháp mơ hồ, tiếng thở gấp, tiếng rên rỉ của chính cô, cùng thở hổn hển của Đoàn Lâm, tất cả rõ mồn một.

Nguyễn Du tuyệt vọng nhắm mắt , dám tiếp.

…Chết tiệt, cô sống nữa!!!

Cảnh giường chiếu cắt bớt còn ba mươi giây, nhưng với cô, mỗi giây đều là một sự tra tấn công khai.

Phim tiếp tục với sự chuyển biến cảm xúc giữa hai nhân vật, cho đến khi họ đưa trở nhà họ Nghi, mối tình của họ chỉ còn là sự cấm đoán mà còn trở thành ấm cứu rỗi lẫn .

Ở nửa cuối phim, Nghi Thư một nữa nhờ Tần Thiếu An đưa cô lên núi để ngắm mặt trời mọc.

Trong khoảnh khắc bình minh, khi trời còn tối nhất, cô vuốt ve khuôn mặt , lời từ biệt:

“Chúng gặp lúc nhất. em hối hận. Bây giờ là lúc nhất .”

em sống nốt quãng đời còn như thế . Nếu đây là thời khắc nhất, em giữ lấy nó.”

Nghi Thư vẫn chọn kết thúc cuộc đời thời khắc nhất.

Sáng hôm , nghi phạm lớn nhất là Tần Thiếu An cảnh sát bắt , và đó chính là cảnh mở đầu phim.

Mọi đều nghĩ rằng Tần Thiếu An g.i.ế.c Nghi Thư, nhưng bằng chứng, và cũng giải thích nhiều.

Tình yêu duy nhất mà Nghi Thư trao cho hề biến mất cùng với cái c.h.ế.t của cô.

Tần Thiếu An dần buông bỏ sự cố chấp với cha ruột, trở học hành, còn tự hủy hoại bản , và trở thành một nhiếp ảnh gia sân khấu, sống một cuộc sống bình thường.

Anh mang theo chiếc khăn lụa mà Nghi Thư đeo bên , giữ gìn hàng chục năm. Dù nó cũ kỹ, bạc màu, sờn rách, nhưng vẫn buộc nó quanh cổ tay .

Một buổi chiều nọ, khi đang vẽ trong sân, chiếc khăn gió thổi rơi xuống. Máy chuyển cảnh tự nhiên, bàn tay nhặt lên chiếc khăn giờ đây già nua, nhăn nheo.

Máy từ từ di chuyển lên, Tần Thiếu An xe lăn, mái tóc bạc trắng, dáng vẻ già nua cuối đời.

Trên giá vẽ, gắn một bức tranh đôi nam nữ trẻ tuổi đang ôm khiêu vũ đường phố Paris.

Ông cụ với gương mặt đầy nếp nhăn, ngước bầu trời đang chuyển âm u. Mưa sắp tới, trong sân, một con bướm ép đôi cánh thấp, đậu yên giá vẽ.

Dần dần những giọt mưa rơi xuống, con bướm giá vẽ cuối cùng cũng vỗ cánh bay xa.

Chợt như thời thanh xuân của Tần Thiếu An và Nghi Thư, âm nhạc nền bằng tiếng Pháp quen thuộc vang lên, hòa cùng giọng kể trầm lắng của ông lão:

"Ngọn núi em bước , leo lên bao nhiêu . Những năm gần đây leo nổi nữa, nhưng những bức ảnh chụp mỗi năm vẫn còn giữ . Mọi đều em nhảy xuống vực, nhưng nghĩ, em như những con bướm , cuối cùng bay lên."

Mưa nhòe bức tranh, màu sắc vải tranh lan thành một vệt. Ông lão đưa tay chạm vệt màu xanh thẫm nhòe đó, chính là màu của chiếc váy dài phụ nữ trong tranh.

Ống kính tiến gần, màn hình ngập tràn sắc xanh thẫm, khi tiêu điểm mờ dần, chuyển sang góc xa.

Cảnh tiếp theo, tà váy xanh thẫm bung xòe, màn hình chuyển đến cảnh Tần Thiếu An và Nghi Thư trẻ trung cùng khiêu vũ.

Trong khung cảnh, Nghi Thư hề cắt cụt chân, mặc chiếc váy dài màu xanh thẫm như đầu hai gặp , đôi chân hảo, như một chú bướm tràn đầy sức sống.

Anh và cô ôm nhảy múa con đường vắng vẻ ở Paris lúc đêm khuya. Những lời cuối cùng vang lên, cố định trong khung hình thu nhỏ dần của ống kính:

" thấy, em đúng là nhảy xuống, nhưng cuối cùng giống như những con bướm , bay lên."

Trong bài hát Pháp đầy lãng mạn và mơ hồ, màn hình chuyển sang màu đen.

Phụ đề màu trắng cuộn lên, một loạt danh sách đoàn phim và lời cảm ơn trôi qua:

【Diễn viên】

【Kỷ Thiếu An - Đoàn Lâm】

【Nghi Thư - Nguyễn Du】

...

Ánh đèn trong phòng chiếu sáng bừng, ánh sáng chói lòa, Nguyễn Du cảm thấy Đoàn Lâm bên cạnh giơ tay đến, nhẹ lau khóe mắt cô.

Anh cau mày nhẹ, nhàn nhạt : "Đừng ."

Huhu, cuối cùng cô cũng hiểu tại những khán giả đó bảo hai ôm một cái!

Nguyễn Du kéo tay áo Đoàn Lâm lau nước mắt, nghẹn ngào, khẽ dựa gần, định tìm chút ngọt ngào cho .

Cô khẽ đề nghị: "Hay là thế , hôn một cái, em sẽ nữa."

Loading...