Một góc giấy thư lộ , khi  nhặt lên, thoáng thấy nét chữ mạnh mẽ của một  đàn ông  đó.
“An Du, xin , nếu  còn sống trở về, em  thể tha thứ cho  ?”
Những dòng chữ tiếp theo   nở  tiếp, vội vàng nhét  phong bì  túi áo Chu Dự.
Trong đầu  bỗng vang lên giọng  khiêu khích của Kỷ Nhan hôm đó ở bệnh viện, “Hứa Viên, em  thể tưởng tượng  Chu Dự thích cô  đến mức nào , còn em, chỉ là một đối tác hôn nhân  mà Chu Dự lựa chọn thôi.”
Kỷ Nhan   sai,  và Chu Dự thực sự là những đối tác mà cả hai lựa chọn cho hôn nhân của .
Kể từ khi kết hôn,  luôn cảm thấy  đối với   đặc biệt.
   đó   là ảo giác  , nhưng  cảm nhận  tình yêu của Chu Dự dành cho .
Rõ ràng kiểu chung sống hòa bình  hôn nhân  là điều  mong đợi, nhưng con  dường như luôn tham lam,  bao giờ thấy đủ.
Vì , khi hôm   thấy Chu Dự cẩn thận đưa phong bì màu xanh đậm đó cho cô gái đó ở quán cà phê,   thể  để tâm.
Dù  với phẩm cách của Chu Dự,  tuyệt đối sẽ  phát triển mối quan hệ nào với cô , nhưng nghĩ đến việc  vẫn còn thích cô , tim  vẫn thắt .
Đầu óc  rối bời, tối đó  nhắn tin cho Chu Dự rằng  nhớ nhà và  về nhà bố ở vài ngày.
Bố  thấy lạ,  đây khi Chu Dự  ở nhà, ông gọi  về  cũng  về, bây giờ Chu Dự về,   chạy về nhà.
Ông còn đặc biệt gọi điện cho Chu Dự hỏi hai đứa  cãi  ,  khi nhận  câu trả lời phủ định từ Chu Dự, ông lập tức bỏ điện thoại xuống, vui vẻ chạy  bếp nấu cho  mấy món.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ket-qua-xet-nghiem/14.html.]
 ở nhà ba ngày, trong thời gian đó, Chu Dự nhắn tin  vẫn trả lời bình thường, chỉ là  còn  nhận cuộc gọi video  khi  ngủ của  nữa.
Ngày thứ tư  ,  bước  khỏi cửa nhà   thấy Chu Dự mặc áo khoác đen mỏng  trong tuyết,  chân  là một đống tàn thuốc rải rác.
Khi  đến gần, Chu Dự mới vội vàng dập tắt điếu thuốc đang cháy dở  tay.
Không     ở đó bao lâu, mũi và tai đều đỏ ửng vì lạnh.
Thấy ,  như  chút ấm ức, mắt cũng đỏ lên.
Anh mở miệng, giọng khàn đặc  vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng , “Em, em   ? Để  đưa em .”
  chút đau lòng, gật đầu và  về phía ghế phụ.
Chu Dự nhanh nhẹn mở cửa xe cho .
Chúng  im lặng suốt quãng đường.
Chu Dự một tay đặt lên vô lăng, thỉnh thoảng liếc  , nhưng  luôn  mặt   cửa sổ, thể hiện rõ ràng là    chuyện.
Khi xuống xe,  bất ngờ nắm lấy tay .
Giọng   chút nghẹn , khàn khàn , “Viên Viên,    sai gì ?”
“Không .”
“Vậy  em  về nhà?”