thấy buồn , cố tình trêu : “Bác sĩ Chu,  năm nay  ba mươi . Nêu    bạn gái cũ,   sẽ nghĩ   vấn đề đấy.”
Chu Dự cắn sandwich, mặt đầy tự hào: “Anh  vấn đề   chẳng  em  rõ ?”
“Cũng đúng.”    bụng , đang ngày càng tròn trịa, gật đầu tán thưởng.
“Vậy  đó thì ?”
“Rồi  đó thì ?”  thắc mắc.
Chu Dự xoa cằm, khó xử nhẹ giọng , “Em nên tiếp tục hỏi , ‘Anh ơi, cô gái đó là ai?’,   lóc om sòm với .”
Thấy   phản ứng gì,
Anh cúi đầu, cắn miếng sandwich, nhỏ giọng bực bội, “Xong , vợ   lo lắng gì về anhcar,  sắp  cô gái  xa bắt  mất …”
“…”
Chiều hôm đó,  cùng đồng nghiệp đến phòng bệnh của cô gái.
Tin đồn lan tràn khắp nơi, đối mặt với dư luận  mạng và sự trách móc dữ dội của bố cô , cô  mặt tái nhợt, mắt dán chặt  ngoài cửa sổ,   một lời.
“Lương Tiểu Vũ, theo lời khai của em, khi em báo cảnh sát, kẻ tấn công  rời .  nhân chứng  rằng cho đến khi cảnh sát đến, tên tội phạm mới bỏ chạy. Vậy em   là  báo án đầu tiên.”
“Ai  dùng điện thoại của em để báo cảnh sát,   cách khác, em đang bảo vệ ai?”
“Là em.” một giọng  vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ket-qua-xet-nghiem/9.html.]
Lương Tiểu Vũ vốn đang bình tĩnh bỗng trở nên kích động, từ  giường bật dậy, hét lên về phía cửa phòng bệnh: “Ai cho cô đến đây? Cô đến đây  gì? Cút !”
  đầu  thấy một cô gái cột tóc đuôi ngựa cao, mặc đồng phục trung học  ở cửa phòng bệnh, quầng thâm  mắt rõ ràng là dấu hiệu của học sinh lớp 12.
Ngón tay cô cầm dây đeo ba lô trắng bệch,   run rẩy, “Đêm đó,   kéo  con hẻm đầu tiên là em, chính chị   lao , đưa điện thoại cho em, bảo em chạy , báo cảnh sát, và đừng  …”
Lương Tiểu Vũ  để ý đến những vết thương  , nắm lấy cổ tay cô gái và kéo  ngoài, giận dữ : “ bảo cô im miệng!”
Cô gái cố gắng giằng tay khỏi tay Lương Tiểu Vũ,  nức nở: “ em thấy  mạng    về chị!
“Họ , chị ăn mặc như thế thì đáng  như .
“Họ , chị ăn mặc như thế là để quyến rũ đàn ông.
“Họ ,  việc ở nơi đó thì   là cô gái .”
Cô gái  trong tiếng nức nở, những giọt nước mắt rơi từng giọt xuống đất, “ em  chị là một cô gái ! Nếu chị   là cô gái , thì đêm đó   dũng cảm lao  hẻm cứu em chứ!”
Lương Tiểu Vũ ngay lập tức đỏ hoe mắt,  còn sức lực để đẩy cô gái,  bệt xuống đất  nức nở.
“Không  em đang học lớp 12 ? Sắp thi đại học , em  một tương lai tươi sáng, tại    lời, tại    ! Chị như thế  còn  đủ ?”
Cuối cùng, hai cô gái ôm   nức nở.
Những lời  của họ khiến tất cả   trong phòng bệnh sững sờ,  ai cử động suốt một thời gian dài.
Sự thật là gì   còn quan trọng nữa.
Quan trọng là, chúng  , họ đều là những cô gái .