Có chuyện gì mà cùng lúc liên quan đến cả trẻ em sáu tuổi, già sáu mươi tuổi, khuyết tật và phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i chứ?
Có lẽ vẻ mặt của quá đỗi cạn lời, Trương Thừa Vũ lập tức bật : “Cứ coi như linh tinh , lúc đến thấy gần đây một quán ăn, chúng thể ăn cùng ?”
Cấp mời, là công ăn lương nên dám dễ dàng từ chối. Thế là rửa đơn giản, đó cùng Trương Thừa Vũ ngoài.
Khách sạn suối nước nóng ở vị trí hẻo lánh, taxi cũng chạy đến đây, nhưng may mà quán ăn xa, bộ cũng .
Khi chúng ăn xong trở về, trời tối mịt, khí ẩm ướt, ngột ngạt, thoang thoảng mùi mưa.
2.
nhớ dự báo thời tiết mấy hôm nay mưa bão lớn, suối nước nóng còn hoạt động bình thường .
Vừa đến cửa khách sạn, thấy trong sảnh vọng những tiếng hô hoán, ồn ào náo nhiệt, dường như xảy chuyện gì đó.
và Trương Thừa Vũ , nhanh chân bước , túm lấy tiếp tân để hỏi: “Có chuyện gì ? Sao ồn ào thế ?”
Sắc mặt tiếp tân khó coi: “Có khai gian tuổi của con , mang một đứa trẻ sáu tuổi lưu trú !”
Trương Thừa Vũ cau mày: “Người , lẽ nào các còn đuổi họ ?”
“Không !” Sắc mặt tiếp tân tái mét: “Là đứa bé đó! Đứa bé đó mất tích !”
Cặp vợ chồng trẻ mất con. Hai vợ chồng tìm kiếm nửa tiếng đồng hồ, đứa bé vẫn thấy tăm , bây giờ hai vợ chồng kiên quyết báo cảnh sát.
“Báo cảnh sát cũng vô ích.” Tiếp tân ngẩng đầu lên lầu, mặt tái mét: “Đứa bé đó thể tìm thấy nữa , nó mang !”
Nó?
Ai?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khach-san-cam-cua/chuong-2.html.]
Bố đứa bé thì dường như hiểu điều gì đó, lập tức túm lấy vai tiếp tân: “ , chắc chắn là khách sạn các giở trò! Chắc chắn là vì chúng khai gian tuổi của con nên các mới cố tình thế để cảnh cáo chúng ! Các còn lương tâm hả? Con trai mới hơn năm tuổi, các bắt cóc một đứa trẻ gì? Các giỏi thì nhắm đây !”
Thấy sắp đ.á.n.h , những xem hùa đều đổ xô lên can ngăn: “Anh đ.á.n.h thì ích gì, hỏi giấu đứa bé ở chứ.”
“ ! ‘Nó’ đó là ai hả? Dựa đây mà vô duyên vô cớ bắt con chứ?”
Tiếp tân xô đẩy qua nhưng vẫn chịu , chỉ là vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, như sắp đến nơi: “Đã bảo là các tuân thủ quy tắc, các lời? Xong , chúng đều xong !”
Thấy nỗi sợ hãi của giống giả vờ, bèn cố gắng kéo đám đông đang giận dữ hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì ? Anh rõ xem!”
Mặt mày tiếp tân ủ rũ: “Các tiền của khách sạn là tài sản tư nhân của một đại quân phiệt ? Các nhà họ một phu nhân c.h.ế.t vì bệnh ? Con trai của phu nhân qua đời vì t.a.i n.ạ.n khi mới sáu tuổi, từ đó phu nhân lâm bệnh nặng dậy nổi, khi chết, linh hồn của bà vẫn quanh quẩn trong tòa nhà , chỉ cần thấy đứa trẻ sáu tuổi, bà sẽ xem đó là con và mang mất!”
“Mày câm mồm đồ láo!” Bố đứa bé lập tức nổi trận lôi đình, giáng một cú đ.ấ.m mặt tiếp tân: “Ở đây kể chuyện ma quỷ gì, trả con trai tao đây!”
Tiếp tân lập tức đ.á.n.h ngã xuống đất, té ngửa , thấy gì mà huyết sắc mặt lập tức rút hết.
theo ánh mắt , chỉ thấy ở khúc cua cầu thang tầng hai, một vạt váy sườn xám đỏ tươi chợt lóe lên biến mất.
Có lẽ ánh mắt của quá đỗi kinh hoàng, bố đứa bé cũng ngẩng đầu theo, đó sắc mặt đổi, vớ lấy một cái bình hoa lên lầu: “Mẹ kiếp, tao xem thứ quỷ quái gì dám bắt cóc con trai tao, mặc kệ mày là quỷ.”
Đại sảnh dần dần trở nên yên tĩnh, ít khách thấy vạt sườn xám ban nãy, nhất thời sắc mặt khác , nhưng ai đủ dũng khí theo để xem.
Tiếp tân lẩm bẩm: “Xong , tất cả xong , một khi khởi đầu, thì tất cả bọn họ sẽ xuất hiện.”
thì cau mày, nhịn hỏi: “Nếu trẻ sáu tuổi ở là vì vị phu nhân quân phiệt , còn mấy quy tắc còn là vì cái gì?”
Đến nước , tiếp tân cũng còn giấu giếm nữa: “Người già sáu mươi tuổi là bố của chủ nhà thứ hai . Ông mắc bệnh lao phổi khi còn sống. Con trai ông chữa trị cho ông nên lừa rằng ai sống đến sáu mươi tuổi cũng sẽ bệnh c.h.ế.t dần. Vì , khi chết, ông vẫn tin điều đó, hễ thấy già sáu mươi tuổi trong tòa nhà là sẽ đưa họ chết. Người khuyết tật là cô con gái út của chủ nhà thứ hai. Cô bé bẩm sinh thiếu một cánh tay, luôn nhốt gác mái cho ngoài mất mặt, cuối cùng cũng c.h.ế.t gác mái. Hễ cô bé thấy khuyết tật là sẽ đều đưa đến gác mái nhốt . Còn về phụ nữ mang thai…”
Tiếp tân định mở miệng, đột nhiên một tiếng hét chói tai vang lên từ tầng hai.