Trương Thừa Vũ mất vẻ ôn hòa nho nhã thường ngày, hết đến khác điện giật, điện giật đến nỗi nước mũi nước mắt giàn giụa, t.h.ả.m hại như một con chó: “Nói! ! Đại học, hồi đại học, vì học bổng quốc gia, chủ động tán tỉnh cô sinh viên nghèo thủ khoa , , chụp những bức ảnh kiểu đó, đe dọa cô , nếu từ bỏ học bổng quốc gia, sẽ đăng những bức ảnh lên mạng nội bộ trường…”
Trong bóng tối vang lên những lời c.h.ử.i rủa khinh bỉ, Trương Thừa Vũ t.h.ả.m hại gào lên: “Ai mà chẳng danh dự? Ai mà chẳng tiền? Với nếu bản cô tâm địa bất chính yêu đương, cơ hội mà tay ? Ruồi nhặng thể bu quả trứng lành!”
Nữ tu sĩ đưa bất kỳ nhận xét nào, ả chỉ Trương Thừa Vũ, mấy giây , ả nhếch lên một nụ tàn nhẫn: “Kẻ dối hèn hạ, nếu ngươi trân trọng cơ hội mà Chúa ban cho, thì Chúa cũng sẽ khoan dung cho ngươi.”
Nói , ả từ từ , ánh mắt quét qua từng trong phòng, chiếc khăn trùm đầu trắng tinh dần dần chuyển sang màu đen: “Và các ngươi, vì đồng lõa với kẻ dối, Chúa cũng sẽ thể khoan dung cho các ngươi.”
Lời đến nước , tất cả đều nhận Trương Thừa Vũ vẫn thật. Mà thậm chí sự giấu giếm của thể liên lụy đến chúng , khiến cho tất cả đều chết.
“Mẹ kiếp thằng đàn ông to xác như mày dối thì c.h.ế.t ? Mày c.h.ế.t thì tự mà c.h.ế.t , đừng liên lụy đến bọn tao chứ!”
“Mày còn gì nữa ? Đến nước mày chịu thật hả! Tao chết! Tao chết!”
“Mày gì chứ! Mày cần mạng nhưng tao còn cần mạng! Tao gia đình sự nghiệp đàng hoàng, dựa cái gì mà c.h.ế.t vì cái thứ tiện nhân như mày chứ?”
“Chuyện gì thế , tại dây trói càng lúc càng nóng? Mẹ kiếp, cháy! Cháy !”
Ngọn lửa bất ngờ ập đến lập tức dập tắt tiếng c.h.ử.i rủa, chúng trơ mắt chiếc giường ở góc phòng bốc cháy dữ dội với ngọn lửa màu xanh lục cuồn cuộn.
“Cứu mạng! Nóng quá! chết! chết!”
Người giường điên cuồng giãy giụa, nhưng vô ích, ngọn lửa càng lúc càng cháy lớn hơn giữa tiếng la hét t.h.ả.m thiết và tiếng kêu than, cuối cùng giường chỉ còn một đống tro cốt đen kịt.
Mọi đống tro cốt giường, còn chút lý trí nào để nữa, lời nguyền rủa, c.h.ử.i bới tục tĩu đều trút xuống đầu Trương Thừa Vũ, c.h.ử.i liên lụy khác, c.h.ử.i điều.
12.
Dường như nữ tu sĩ thấy những ồn ào thế gian , chỉ chậm rãi xoay , những còn , nụ môi lộ vài phần thương hại pha lẫn độc ác: “Kẻ tiếp theo thanh tẩy, là ai đây?”
“Là ! Để c.h.ế.t !”
“ , nữ tu sĩ đại nhân! Anh là kẻ dối. Đáng lẽ c.h.ế.t . Hãy để thanh tẩy, thiêu rụi đến còn chút tro tàn.”
Mũi dùi của đồng loạt chĩa về phía kẻ đầu sỏ gây tội, ánh mắt của nữ tu sĩ cũng từ từ dừng Trương Thừa Vũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khach-san-cam-cua/chuong-9.html.]
“Thiêu c.h.ế.t ! Thiêu c.h.ế.t cái tên dối !”
“Thiêu c.h.ế.t ! Thiêu c.h.ế.t kẻ dối!”
“Thiêu c.h.ế.t !”
Giữa những tiếng kêu gào như sóng trào, cùng với ngọn lửa đang bùng lên, từng lớp từng lớp dồn về phía Trương Thừa Vũ, khiến run rẩy, khiến sụp đổ, khiến đầu hàng.
Cuối cùng, Trương Thừa Vũ thể chịu đựng nổi áp lực như nữa, tinh thần sụp đổ mà gào thét: “ ! hết! Chính , chính cưỡng h.i.ế.p Ôn Vũ. Chuyện đêm đó là do . , thấy cô xinh và trẻ trung, thích, nên đêm team building đó, cho cô uống t.h.u.ố.c mê, đưa cô đến khách sạn.”
Trương Thừa Vũ vội vàng : “ chỉ , ai khác! để khác hại cô !”
“Mẹ kiếp! Đồ ch.ó má! Chẳng trách dám , hóa là một con súc sinh!”
“ , trông , ngờ còn thua cả chó! Cưỡng h.i.ế.p con gái nhà , nếu là ngày xưa mày đáng lẽ xử b.ắ.n !”
“Dám hại con gái nhà , chắc chắn mày còn giấu những chuyện khác, chắc chắn còn nhiều chuyện khác! Nữ tu sĩ đại nhân, chắc chắn hết! Bắt ! Bằng thì thiêu c.h.ế.t !”
“, loại súc sinh giữ gì, thiêu c.h.ế.t !”
Nghe những tiếng “thiêu chết” liên tục vang lên, Trương Thừa Vũ cuống quýt: “ , tại vẫn thiêu c.h.ế.t ? ! yêu cầu khoan dung!”
Nữ tu sĩ Trương Thừa Vũ từ cao xuống, ngọn lửa xanh lá bao quanh : “Kẻ dối, Chúa thánh thần khoan dung ban cho ngươi cơ hội cuối cùng. Rốt cuộc ngươi còn tội nào cần thú nhận ?”
Trương Thừa Vũ nghiến răng, định mở miệng thì tiếng gầm giận dữ của những khác ngắt lời: “Kệ , loại súc sinh đáng lẽ thiêu chết!”
“Anh nhiều chuyện thất đức như , dựa mà sống? Dựa mà khoan dung?”
“Thiêu c.h.ế.t cái thằng khốn kiếp mới xứng đáng với những hại!”
Tiếng gầm thét và cơn phẫn nộ chồng chất lên , ào ạt xô tới thể cản phá.
Mặt Trương Thừa Vũ đầy mồ hôi nước mắt, điên cuồng, cố gắng giãy giụa thoát khỏi trói buộc, nhưng cuối cùng vẫn vô ích.
Nữ tu sĩ , khuôn mặt tái nhợt chút gợn sóng: “Có tha thứ cho ngươi , tự nhiên sẽ Chúa thánh thần phán xét. Kẻ dối, ngươi thú nhận tất cả tội của ?”