Khai hoang tránh loạn thế, nhà ta sống quá sung túc rồi! - Chương 104:: Tích trữ vật phẩm ---
Cập nhật lúc: 2025-10-05 13:03:45
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ta cũng trì hoãn Bạch lão bản lấy phương thuốc, vả Bạch lão bản hào phóng như , vỏn vẹn hai trăm lạng thôi, chắc chắn sẽ do dự .”
Bạch Như Phong nghẹn lời.
Tranh thủ lúc hai đấu khẩu, Liễu Vân xong tên của .
Bạch Phù Dung xong liền kinh ngạc thốt lên: “Chữ của Tiểu Vân so với xem quả thực tiến bộ nhiều, ngày thường ít luyện tập, phu quân nhà dạy ?”
Liễu Vân chút đắc ý: “Rảnh rỗi việc gì, tùy tiện luyện tập thôi.”
Nhận hai trăm lạng bạc, cất kỹ hiệp nghị, Liễu Vân liền trực tiếp gọi vị đầu bếp do Bạch Như Phong chỉ định, đem cách gà và vịt nấu nước muối giải thích tường tận, tỉ mỉ dạy một , diễn giải một .
Làm xong những việc quá trưa.
Mèo con Kute
Bạch Như Phong mời hai dùng bữa, nhưng đôi vợ chồng trẻ từ chối.
Vừa mới nhận bạc của , Liễu Vân tiện ăn cơm của , nếu tới trả giá, nàng còn từ chối thế nào đây?
Lương Thiếu Bân cũng nghĩ như .
Vừa nghĩ đến Bạch Như Phong lắm lời như , thà rằng quán vỉa hè ăn một bát hoành thánh.
Một lúc tài khoản ba trăm lạng, từ Phiêu Hương Lâu bước , Liễu Vân cảm thấy bước đều lâng lâng.
Tính thêm bạc Lương Thiếu Bân đưa tối qua, cùng với những khoản kiếm đó, giờ nàng thể tự xưng là một tiểu phú bà.
Nếu quy đổi theo một văn tiền bằng một đồng bạc, hôm nay nàng kiếm ba mươi vạn!
Thật là một khoản tiền kếch xù.
Nhất thời, trong lòng Liễu Vân vui sướng, bởi khi chuyện với Lương Thiếu Bân cũng dịu dàng hơn nhiều.
“Đại ca đại tẩu cũng dùng bữa , là chúng tìm họ cùng ăn ở quán nhé?”
Lương Thiếu Bân một mực từ chối.
“Thôi thì bỏ , bên cách đó xa, giờ họ chắc ăn . Chúng cứ ăn đơn giản chút, lát nữa còn mua đồ nữa.”
Liễu Vân nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy lý, liền dứt khoát để Lương Thiếu Bân chọn nơi ăn.
“Chàng ăn gì cũng , mời .”
Lương Thiếu Bân khóe môi cong lên : “Ta chỉ ăn một bát hoành thánh.”
Liễu Vân chút khinh thường liếc một cái, khẽ “tặc” một tiếng.
“Được thôi, hoành thánh thì hoành thánh.”
Ngày còn nhiều nơi tiêu bạc lắm, vẫn thể quá hoang phí .
Thế là hai tùy tiện ăn một bát hoành thánh ở ven đường.
Lương Thiếu Bân thuê một cỗ xe bò.
Xe lừa đại ca đại tẩu dùng, , hai họ còn mang theo bếp lò và nồi niêu, thật sự tiện. Vả cái dáng vẻ của Liễu Vân, hôm nay chắc chắn nàng sẽ mua ít đồ, e rằng xe lừa chất hết , nên thuê một cỗ xe bò thì hơn.
Nhìn cỗ xe bò trống hoác, hai tiên đến con phố chính bán lương thực và vải vóc.
hôm nay hai định mua lương thực, trong nhà hai xe, tính thêm những hạt lúa thu hoạch mùa thu, đừng hai miệng ăn cả mùa đông, cho dù là thêm cả một đại gia đình ăn cũng đủ .
Còn về lương thực dùng đường chạy nạn, đợi khi lương thực từ phương Nam đến hạ giá thì thừa cơ tích trữ một ít là đủ.
Hạ quyết tâm, hai liền thẳng tiến đến cửa hàng bán vải vóc.
Đối với các loại vải , Liễu Vân nghiên cứu quá nhiều, chỉ để chưởng quỹ từng loại từng loại ôm qua cho nàng qua, sờ qua.
Cuối cùng chọn hai tấm vải bông mịn màu nhạt, chuẩn dùng để may áo lót mặc sát .
tuy rằng chọn loại vải bông ấm nhất, cảm giác khi sờ so với vải bông hiện đại vẫn còn kém xa lắm.
may mắn , quần áo mặc trong nàng trong gian tùy , căn bản thiếu.
Trước đây vì dáng vốn dĩ quá béo, những bộ quần áo trong gian nàng căn bản thể mặc .
Hiện tại tuy gầy thành một tia chớp, nhưng dù những bộ nội y co giãn và áo lót (đồ mặc trong) đó thể mặc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khai-hoang-tranh-loan-the-nha-ta-song-qua-sung-tuc-roi/chuong-104-tich-tru-vat-pham.html.]
Mua xong vải may áo lót, Liễu Vân lấy hai tấm vải bông dày dặn, chuẩn lát nữa mua thêm bông về thành áo bông.
Cả vải vỏ chăn và mặt chăn nữa.
Đợi mua xong những thứ , Liễu Vân lấy hai tấm vải gai thô màu xám và xanh lam đậm.
Nàng nghĩ, đến lúc chạy nạn , mặc đến mấy cũng vô dụng, vả dễ khiến khác thèm , loại vải thô vẫn là thực tế nhất.
Bất kể xuống đồng lên núi đều tiện lợi, cho dù rách nát cũng tiếc.
Đến lúc đó thành những bộ áo đơn rộng rãi mặc cả bộ bên ngoài, che mắt thiên hạ.
Lương Thiếu Bân tuy chuẩn cho một cuộc mua sắm lớn, nhưng cũng ngờ nàng mua nhiều đến , còn mua nhanh đến thế.
Nhìn thấy nàng cứ tiếp tục mua, thực sự nhịn khẽ khàng khuyên một câu.
“Nếu đủ, cứ từng chuyến từng chuyến mà mua, mua quá nhiều dễ gây chú ý, vả dễ nương và sợ hãi.”
Liễu Vân nghĩ nghĩ, cảm thấy chút lý lẽ.
“Được, thì mua bấy nhiêu thôi.”
“Thực cũng nghĩ đến những lo lắng , nếu thể chỉ mua chút ít .”
Lương Thiếu Bân nhất thời nghẹn lời.
Liễu Vân sự kinh ngạc của Lương Thiếu Bân, nàng chỉ cảm thấy đến thì tích trữ thêm chút.
Vả một tấm cũng chỉ bốn trượng, tính cũng chỉ hơn mười thước mà thôi.
Thế là vẫy vẫy tay về phía chưởng quỹ: “Chưởng quỹ, các ngài ở đây vải dầu ? Chính là loại nước thấm ướt đó.”
Chưởng quỹ thấy Liễu Vân chi tiêu hào phóng, liền vui vẻ đến mức mày râu phơi phới, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.
“Có, chứ, ngay trong kho hàng phía đó, khách quan chờ một lát, liền tìm cho ngài.”
Không lâu , thứ đó liền mang .
Liễu Vân sờ sờ, gật đầu : “Vậy lấy một tấm về thử xem, nếu hữu dụng sẽ đến. Chưởng quỹ, ngài chiết khấu thêm chút cho đó.”
Trên mặt chưởng quỹ tràn đầy hồng quang, vỗ n.g.ự.c gật đầu : “Đó là lẽ dĩ nhiên.”
Rồi đó hai bắt đầu một màn đấu khẩu trả giá.
Cuối cùng chưởng quỹ vẫn bớt cho Liễu Vân năm mươi văn.
Liễu Vân vẫn còn cảm thấy nghiền, tìm chưởng quỹ đòi thêm ít vải vụn và kim chỉ, lúc mới thỏa mãn, đưa bạc rời .
Nào ngờ Liễu Vân còn , Lương Thiếu Bân kéo nàng .
Rồi về phía chưởng quỹ: “Ngài ở đó đang giữ vải lụa tơ tằm ?”
Mắt chưởng quỹ sáng rực: “ , sai, đây là tơ tằm thượng hạng, dùng để áo lót thì mềm mại, trơn mượt mà gây ngứa.”
Lương Thiếu Bân gật đầu, từ trong lòng lấy bạc: “Cho một tấm, màu nhạt.”
Liễu Vân trừng mắt , trong lòng thì đang nghĩ.
Người đàn ông quá vun vén cuộc sống , nãy nàng tuy mua nhiều đến , nhưng đều là vải vóc mà rẻ, thực tế, cho dù mặc hỏng cũng tiếc.
Huống hồ, đều sắp chạy nạn , còn mặc áo lót bằng vải tơ tằm thật gì?
Thế nhưng Lương Thiếu Bân vẻ mặt như thường tiếp nhận lụa, cẩn thận gói đặt đống vải, Liễu Vân .
“Đây là mua cho nàng đó, nãy nàng chẳng chê vải bông đủ mềm ? Ta một lượt cũng chỉ thấy cái thích hợp.”
Liễu Vân nhướng mày, hóa là mua cho nàng, thì thôi.
Mua xong vải vóc, hai sang cửa hàng bên cạnh mua giày.
Tự giày hại mắt phiền phức, thời gian đó chẳng bằng thêm hai bánh xà phòng thơm, bởi Liễu Vân định tự .
Hai một mạch mua mấy đôi giày bông, cả ủng và giày đơn, chỉ là trông mấy ấm áp.
Lương Thiếu Bân thấy nàng chọn cái ưng ý, mở miệng nhắc nhở: “Lát nữa và đại ca nhị ca sẽ lên núi xem xét, nếu săn thú vật còn sống thì sẽ ủng da cho nàng, bên trong lông mềm mại chắc chắn ấm áp.”