Khai hoang tránh loạn thế, nhà ta sống quá sung túc rồi! - Chương 20:: Tranh chấp ---

Cập nhật lúc: 2025-10-05 12:57:52
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Liễu Vân thấy một lời đáp ứng, nhưng khăng khăng đòi đến mùa xuân năm , trong lòng chút bất giải. “Mùa xuân năm ? Vậy cũng , thì mùa xuân năm .” Thời gian là chút gấp gáp, nhưng cố gắng thì chắc cũng đủ. “Được, chỉ cần ngươi trong thời gian chuyện gì vượt quá khuôn phép, chúng sẽ tương an vô sự.” Liễu Vân một cái với vẻ mặt cổ quái. “Vậy cũng một điều kiện, là cùng sống qua ngày, để tránh những mâu thuẫn cần thiết , việc nhà chúng cũng nên phân chia.” “Được, ngươi .” “Sau vẫn là nấu cơm, nhưng ngươi rửa bát, ngoài , giặt giũ dọn dẹp nhà cửa đảm nhiệm, còn ngươi gánh nước chẻ củi.” Lương Thiếu Bân gật đầu: “Được, còn gì nữa ?” Liễu Vân đằng vân chút: “Còn về ngân tiền, chúng ai cũng đừng chiếm lợi của ai, sẽ nghĩ cách kiếm tiền, trừ chi tiêu gia đình san sẻ, còn mỗi tự quản lý.” Lương Thiếu Bân đối với sự tự tin của nàng khá kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu: “Tùy ngươi.” Giờ đây, các điều kiện đàm phán thỏa, Liễu Vân thể thấy rõ ràng nàng thở phào nhẹ nhõm, chỉ bát đũa bàn . “Vậy ngươi rửa , rửa sạch sẽ .” Lương Thiếu Bân từng thấy nữ nhân nào trở mặt nhanh đến thế, đầu tiên là sững sờ, đó dậy thu dọn. Đang định rửa, chợt nàng gọi từ phía . “Còn nữa, vết thương trán ngươi cũng gần lành , cái giường từ nay nên trả cho ?” Bước chân khựng , Lương Thiếu Bân trong lòng khỏi nghĩ, đây là đạt mục đích liền vội vã lộ móng vuốt ? Hắn bỏ một câu “Như ngươi mong ”, cúi nhà bếp. Liễu Vân giành quyền sở hữu giường chiếu, trong lòng vô cùng sảng khoái, phụ sự nhẫn nhục chịu đựng của nàng khi xuyên đến đây. nàng cũng loại thừa cơ hãm hại, dù vẫn tiếp tục sống cùng một mái nhà. Để Lương Thiếu Bân thoải mái hơn, Liễu Vân hào phóng tháo tấm nệm và ga trải giường vốn giường xuống, trải lên tấm trải sàn bên trong, giúp cho tấm trải sàn ngay ngắn và mềm mại hơn. Dọn dẹp xong tấm trải sàn, Liễu Vân mới bắt đầu sắp xếp giường. Nàng lấy tấm chăn phơi khô trong tủ nệm trải lên giường, đó mới đắp chiếu cói lên, mát mẻ cấn . Bây giờ trời nóng bức, cứ tạm bợ một chút. Đợi trời lạnh , sẽ nghĩ cách lấy chăn trong gian đắp là . Đợi Lương Thiếu Bân rửa bát xong trở về, liền thấy Liễu Vân bưng chậu ngoài tẩy rửa. Trở chỗ của xem, chiếu cói trơn trụi trải một tấm nệm dày và ga trải giường. Lương Thiếu Bân ngẩn ngơ hồi lâu, cởi giày xuống, từ từ nhắm mắt . Trong lòng khỏi nảy một ý niệm kỳ quái— Hy vọng thua cược.

 

……

Mèo con Kute

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khai-hoang-tranh-loan-the-nha-ta-song-qua-sung-tuc-roi/chuong-20-tranh-chap.html.]

 

Sáng hôm , lẽ vì cuối cùng cũng ngủ giường, Liễu Vân phá lệ dậy cùng ánh bình minh. Đợi nàng chậm rãi mở mắt, vươn vai xuống giường, Lương Thiếu Bân thu dọn xong, vẻ sắp ngoài. Liễu Vân dụi dụi mắt: “Ngươi định ?” Lương Thiếu Bân nàng, chỉ đáp một tiếng: “Ra ngoài một chuyến. Củi và nước đều mang về .” Liễu Vân giật , chạy nhanh nhà bếp xem, quả nhiên vại nước đầy, một bên bếp cũng chất đầy củi chẻ, thế là nàng hét ngoài một tiếng. “Ngươi đợi một chút!” Liễu Vân nhanh chóng nóng qua gói thịt mua hôm qua trong nồi, dùng giấy dầu gói hai cái, đưa qua. “Bữa sáng, ngươi mang theo mà ăn , trưa nay ngươi về ? Có cần để dành cơm cho ngươi ?” Lương Thiếu Bân nhàn nhạt quét nàng một cái: “Về.” Liễu Vân thấy hôm nay mặc trường sam, mà là một ngắn tay gọn gàng, trong lòng khỏi đoán xem nam nhân rốt cuộc . ý niệm nảy sinh, Liễu Vân liền nhớ hai hẹn can thiệp chuyện của , thế là nàng dập tắt ý định dò xét . Nam nhân ở đây cũng , đúng lúc sáng nay thể bắt đầu hương di tử. Ăn xong bữa sáng, Liễu Vân liền cắt nhỏ mỡ lợn mua hôm qua, múc một gáo lớn nước sạch nồi, dùng lửa lớn chần qua một , đó mới tiếp tục thêm nước nấu. Mỡ lợn nấu như , trong suốt, và mùi vị sẽ thơm hơn. Không bao lâu , Lương Hạnh Hoa mùi thơm khắp sân thu hút đến: “Tam tẩu, hôm nay chúng hương di tử ?” Liễu Vân gật đầu: “Muội đến đúng lúc lắm, giúp trông nồi, nước kiềm.” Lương Hạnh Hoa “ai” một tiếng, bếp trông nồi, động tác của Liễu Vân. Chỉ thấy nàng tiên sàng lọc tro bếp lấy từ lò, đó thêm nước ngâm, cuối cùng dùng vải xô lọc, mà còn chỉ một . Lương Hạnh Hoa hiểu, liền hỏi: “Tam tẩu, nước đó gì? Bẩn thỉu quá.” Liễu Vân giải thích: “Nước chính là thứ thể thiếu để hương di tử, lọc kỹ để yên nửa ngày mới dùng .” Lương Hạnh Hoa nửa hiểu nửa : “Ồ, thì . Muội , để , tẩu trông nồi.” Liễu Vân cũng từ chối, giao việc lọc tro bếp cho Lương Hạnh Hoa. Cả buổi sáng hai đều bận rộn, xong tất cả mỡ lợn mua về, nước tro bếp cũng lọc một thùng lớn. Đang chuẩn thịt gà bữa trưa, thì thấy tiếng c.h.ử.i bới từ nhà bên cạnh. Liễu Vân ngạc nhiên Lương Hạnh Hoa, hỏi: “Đây là đang mắng ai ?” Lương Hạnh Hoa bĩu môi, bực bội : “Sáng sớm qua đây, nhị tẩu lải nhải phàn nàn, nương lén lút trợ cấp cho tẩu và tam ca, nên hôm qua mới lén lút qua ăn bánh chẻo.” “Hôm nay trong viện tẩu mùi thịt thơm, chắc mụ tái phát chứng cũ , còn tưởng miếng thịt là nương lén lút dùng bạc trợ cấp mà mua.” Liễu Vân khó xử nhếch khóe môi: “Vậy, đây là đang mắng ?” Lương Hạnh Hoa hừ một tiếng: “Nương cho cãi , cứ để mụ mắng vài câu thì mắng, còn cũng cho qua bên tẩu ăn cơm.” Lương Hạnh Hoa khỏi toát mồ hôi, hỏi ngược : “Theo như hiểu về nàng , cãi ích gì ?” “Đương nhiên là vô ích, tẩu nhị tẩu đó, nàng chính là cái miệng tiện, tẩu càng gì, nàng càng nghĩ tẩu dễ bắt nạt, càng đà lấn tới!” Liễu Vân đặt công việc trong tay xuống: “Có lý.” Nói xong liền dẫn Lương Hạnh Hoa leo lên tường rào. Lương Hạnh Hoa nén một bụng lửa giận, trực tiếp đầu: “Nhị tẩu ngươi mắng ai đó? Có xong hả?” Lưu Thúy Lan giật , ngẩng đầu lên liền thấy hai tường rào liền chống nạnh mắng: “Ngươi quản ? Ta mắng cái con lười biếng ngày nào cũng dỗ dành tiền dưỡng lão của nương mà mua thịt ăn, ngươi chột cái gì?” Liễu Vân xong khẩy một tiếng: “Lưu Thúy Lan, tiền mua thịt từ , trong làng ai cũng rõ, ngươi chỉ cần cái miệng chạm nương cho là ?” Lương Hạnh Hoa hừ một tiếng phụ họa. “Chính là ! Hôm qua nương cho tiền, đại ca nhị ca đều thấy đó thôi, t.h.u.ố.c mua về các cũng thấy chứ gì?” Lưu Thúy Lan nhổ một bãi nước bọt. “Phì! Nếu nương bỏ tiền, hôm qua ngươi bụng gọi nàng qua ăn bánh chẻo? Dù tiền dỗ dành nương mà , thì tiền đó cũng là của lão tam, của ngươi.”

 

 

Loading...