Khai hoang tránh loạn thế, nhà ta sống quá sung túc rồi! - Chương 21: Không cho ngươi ăn ---
Cập nhật lúc: 2025-10-05 12:57:53
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liễu Vân nên lời nàng một lúc: “Là của tạm thời bàn tới, dù cũng của ngươi. Huống hồ, tiền nam nhân của chép sách kiếm , tiêu thì tiêu, mua thịt ăn thì mua thịt ăn, hiếu kính nương thì hiếu kính, liên quan gì đến ngươi!” “Ngay cả tiền nam nhân của kiếm tiêu thế nào ngươi cũng tơ tưởng, thấy ngươi đúng là bệnh trong đầu! Sao, mời ngươi ăn thịt nên ngươi thoải mái trong lòng ? Thật đáng tiếc, thịt mua cho ai ăn thì cho, ngươi vui thì cũng chỉ thể nén giận!”
Lưu Thúy Lan tức giận gào lên, đó bộ tủi : “Nương! Người xem nàng kìa, chẳng qua chỉ mua chút thịt, mà còn khoe khoang!”
Liễu Vân khách khí buông lời châm chọc.
“Ta mua chỉ một chút thịt, nấu cả buổi sáng mà ngửi thấy mùi ? , lát nữa nhà còn hầm gà ăn nữa, ăn ? Không cho ngươi ăn , thèm c.h.ế.t ngươi !”
Lưu Thúy Lan ở chỗ thấp, thế cũng yếu hơn, lời của Liễu Vân chọc tức chạy tán loạn khắp sân. Cuối cùng nàng chỉ tay về phía Liễu Vân "ngươi ngươi ngươi" nửa ngày trời cũng lời nào hữu ích, cuối cùng vẫn phu quân của kéo trong nhà.
Liễu Vân đại thắng, tâm trạng khoan khoái chuẩn xuống bếp nấu cơm, thấy Lương Thiếu Bân trong sân, ánh mắt phức tạp chằm chằm hai họ.
Liễu Vân giật lảo đảo: “Chàng về từ khi nào? Chẳng thấy tiếng động gì.”
Lương Thiếu Bân nàng với vẻ mặt khó tả.
“Mới .” Hắn cửa thấy Liễu Vân sấp tường mà mắng mỏ điên cuồng nhị tẩu, xem mấy ngày nay nàng quả thực dồn nén đến hỏng mất , cuối cùng cũng tìm chỗ trút giận. hiểu , nàng cứ ngoan ngoãn như ngược khiến bất an, dáng vẻ cãi chanh chua giờ khiến yên tâm hơn nhiều.
Tuy Lương Thiếu Bân bắt gặp, Liễu Vân cũng định giải thích gì, chỉ sang phía đối diện gọi một tiếng.
“Nương, Hạnh Hoa giúp con việc, bữa trưa của con bé con bao.” Nói xong nàng vỗ tay trèo xuống chuẩn tiếp tục nấu cơm.
Bữa trưa Liễu Vân dự định cơm gạo trắng hấp, rau dương xỉ xào tóp mỡ và gà chiên cay. Sau khi xuyên nàng vẫn ăn cơm gạo trắng tử tế, hôm nay dù thế nào cũng nấu một nồi cơm gạo trắng ăn thử.
Gà rừng nàng từng ăn đây, nhưng cách chắc cũng tương tự gà nhà, chỉ là mùi vị lẽ sẽ nồng hơn, nên cho nhiều dầu một chút xào khô, các gia vị khác cũng cho đủ. Rau dương xỉ hái núi về khi chần qua nước phơi khô trong sân, giờ ngâm mềm, cắt nhỏ trộn với tóp mỡ xào lên, đúng là món ăn thần thánh đưa cơm.
Khi Liễu Vân xào rau, Lưu Thúy Lan ở nhà bên cạnh cứ cửa sổ mà giận dỗi. Mùi hương trong khí thoảng lúc là thịt heo, lúc là thịt gà, lâu là mùi cơm gạo trắng. Nàng tức đến chết, bụng cũng cồn cào ngừng.
Cãi thắng, thịt cũng ăn, tất cả sự tức giận đều trút thẳng lên phu quân .
“Vừa nãy nếu ngăn , xé xác nàng !”
Lão nhị nhà họ Lương, Lương Thanh Thủy bĩu môi: “Còn xé xác ? Chàng thôi ! Lời sai, tiêu tiền của nương , lão tam cũng cam tâm tình nguyện tiêu tiền cho nàng , đừng mà thèm thuồng nữa.” “Với nguyện ý hiếu kính nương, cho tiểu ăn là lòng , thể học hỏi đại tẩu một chút ? Đại tẩu từng một câu , mà hai hôm cá hàng xóm cho ăn ?”
Lưu Thúy Lan cam lòng đ.ấ.m khí mấy cái.
“Nếu mà tranh giành như lão tam, đến nỗi nhục nhã thế !”
Lương Thanh Thủy lười nàng nhảm, trực tiếp ngoài.
“Chàng đó?”
Mèo con Kute
“Đi ăn cơm! Nếu nàng ăn thì đây tiếp tục ngửi mùi , xem no .”
Nhà bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khai-hoang-tranh-loan-the-nha-ta-song-qua-sung-tuc-roi/chuong-21-khong-cho-nguoi-an.html.]
Trong lúc Liễu Vân xào nấu, Lương Hạnh Hoa nhanh nhẹn dọn dẹp bàn ăn, bày bát đũa . Đợi đồ ăn dọn lên bàn, hai món thịt , Lương Hạnh Hoa thèm đến suýt chảy nước miếng, nhưng ý tứ chờ tẩu tẩu động đũa .
Liễu Vân nàng một cái: “Được , ăn .”
Lương Hạnh Hoa “Ái” một tiếng xuống, đưa đũa gắp một miếng gà nhét miệng. Thịt gà cay nồng thơm lừng, dai, ăn đến nỗi nàng miệng đầy dầu mỡ.
“Tẩu tẩu, thịt gà cay quá, nhưng ngon quá! Tẩu mua sơn thù du ở ?”
Liễu Vân gắp một cọng rau dương xỉ miệng: “Chính là tiệm đối diện chúng mua t.h.u.ố.c đó, nhưng đây sơn thù du, lúc đó chưởng quầy đây là ớt từ nơi khác đến, liền mua một ít.”
Lương Hạnh Hoa là tùy tiện, để ý đến những chi tiết nhỏ , nên Liễu Vân cũng ngại hai câu. Tuy nhiên, nàng vẫn liếc Lương Thiếu Bân đối diện hai , thấy phản ứng gì mới yên tâm. đột nhiên Lương Thiếu Bân ho dữ dội, mặt cũng đỏ bừng. Liễu Vân chút khách khí phá lên.
“Ha ha, tam ca, thì ăn cay!”
Liễu Vân vội vàng rót một chén nước bạc hà đưa qua: “Uống chút nước .”
Lương Thiếu Bân đón lấy uống cạn, thậm chí còn hiếm hoi một tiếng cảm ơn với Liễu Vân: “Đa tạ.”
Liễu Vân sủng mà lo sợ, vội đáp: “Cái đó… ăn cay, là thử món rau dương xỉ xem?” Nếu thì cứ như là nàng cố ý cho ăn thịt .
Lương Thiếu Bân để ý: “Không .” Nói xong ánh mắt tình cờ rơi Lương Hạnh Hoa và Liễu Vân đang ăn cơm, so sánh mới phát hiện sự đổi của Liễu Vân thật sự lớn. Trước đây ở nhà ăn cơm nàng luôn là ăn ngấu nghiến, giờ thì nàng ăn từng miếng nhỏ, nhai kỹ nuốt chậm, nếu nàng thần sắc tự nhiên và hành động thẳng thắn, còn nghi ngờ nàng giả vờ . Còn Lương Hạnh Hoa, lúc là ăn uống tệ nhất bàn.
Lương Thiếu Bân khẽ ho một tiếng: “Hạnh Hoa, ăn chậm thôi, cẩn thận sặc.”
Lương Hạnh Hoa c.ắ.n miếng gà lớn, hào sảng : “Không , sẽ sặc !”
Lương Thiếu Bân nên lời.
Liễu Vân ăn nửa bát cơm liền đặt đũa xuống, bữa cơm hôm nay nhiều calo vẫn tiết chế một chút. Lương Hạnh Hoa ăn nhiều nhưng cũng tích cực việc, cơm còn ăn xong hỏi Liễu Vân buổi chiều gì. Liễu Vân trầm ngâm một lát.
“Nước kiềm xà phòng thơm vẫn lắng trong, nên… chiều nay chúng lên núi một chuyến, kiếm ít rau dền dại, tối về trộn với tóp mỡ bánh bao, đó hầm thêm nồi canh xương.” Trời nóng, mấy cái tóp mỡ đó để lâu.
Lương Hạnh Hoa tối ăn bánh bao, tinh thần phấn khởi hẳn lên.
“Tam tẩu, là tẩu đừng lên núi nữa, lát nữa đại tẩu cũng , với nàng là , nhanh về nhanh, tẩu còn cần gì nữa ?”
Liễu Vân tỏ ý kiến: “Nếu tiện thì chặt mấy cây trúc về đây.”
“Măng trúc? Giờ măng trúc đều già , ăn .”
Liễu Vân bất lực : “Ta là trúc, đồ tham ăn nhà ngươi! Ta cần trúc là để khuôn đấy.”
Lương Hạnh Hoa hì hì thè lưỡi: “Ta nhầm , thôi, sẽ lấy hai cây về.” Dặn dò xong Lương Hạnh Hoa, ánh mắt Liễu Vân chuyển sang Lương Thiếu Bân.
“Trong nhà còn thiếu một cái bồn tắm, xem ngoài thời gian chép sách một cái .” Một nam nhân thể lên núi bắt gà sống, Liễu Vân nghĩ chắc sẽ những việc thủ công . Thực tế Lương Thiếu Bân cũng thực sự , đang định mở miệng đồng ý thì Lương Hạnh Hoa trực tiếp ngăn .