Khai hoang tránh loạn thế, nhà ta sống quá sung túc rồi! - Chương 24:: Thành thật mà ở yên đó ---

Cập nhật lúc: 2025-10-05 12:57:56
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trần Thị tiếng động, từ phòng bên cạnh bước , giận đến mức xông thẳng đến mặt Lưu Thúy Lan. “Tối qua ngươi đến nhà Liễu gia ?”

 

Lương Thanh Thủy cũng cảm thấy mất mặt, liền trừng mắt Lưu Thúy Lan một cái thật dữ tợn. “Ta bảo ngươi nhà xí mà lâu đến , ngươi cố tình sống yên nữa ? Nhà lão tam chỉ ăn một bữa thịt thôi mà khiến ngươi thèm thuồng đến mức ?”

 

Lưu Thúy Lan bá mẫu và phu quân mắng cho mất hết thể diện, giận đến dậm chân thùm thụp, mũi dùi liền chĩa thẳng Lâm Thải Hà. “Lâm Thải Hà! Ta chỉ miệng với ngươi thôi, ai cho phép ngươi đến trộm đồ ?”

 

Hàng xóm liền lập tức hiểu rõ chuyện. Trong lúc cãi vã, Lương Thiếu Bân, ngoài, cũng trở về. Liễu Vân vội vàng vẫy tay về phía : “Thiếu Bân! Chàng về thật đúng lúc, nhà suýt nữa trộm .”

 

Lâm Thải Hà tức đến suýt hộc máu: “Ta chỉ là đến xem thôi, ngược chính ngươi, cái nha đầu c.h.ế.t tiệt , giật lấy cây trâm của !” Nói xong liền giật cây trâm mà Liễu Vân giấu trong thắt lưng.

 

Lương Thiếu Bân bước nhanh như tên b.ắ.n lên chặn mặt Liễu Vân, trực tiếp mở lời bảo vệ. “Nhạc mẫu, mặt nhiều như , đừng tiếp tục dây dưa nữa. Thật sự , chỉ thể mời thôn trưởng đến phân xử.”

 

Liễu Vân đảo mắt một cái, đột nhiên nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Lương Thiếu Bân. “À... Thiếu Bân, mặt nhiều như , cứ để nàng lục soát , kẻo nàng bằng mà vu oan cho , tiện thể trả sự trong sạch.”

 

Lâm Thải Hà hừ một tiếng, Liễu Vân đang cố vẻ, liền vươn tay lục tìm cây trâm, nhưng ngờ sờ . “Không, rõ ràng ngươi nãy—”

 

“Nương!”

 

Liễu Vân lên tiếng cắt ngang: “Nương, , chính là vì bắt quả tang trộm đồ nên cảm thấy còn mặt mũi, vì thế đổ oan lên . cũng để lục soát , nếu cảm thấy đủ, chúng cứ tìm thôn trưởng phân xử.”

 

Lâm Thải Hà nãy tận mắt trông thấy Liễu Vân giấu cây trâm trong thắt lưng, chớp mắt một cái biến mất ? Lại vẻ mặt thản nhiên mặt cái nha đầu c.h.ế.t tiệt , Lâm Thải Hà chính cũng nghi ngờ chăng nhầm. nàng tìm thôn trưởng, trong lòng liền nảy sinh ý lùi bước, dù hôm nay quả thực nàng lý.

 

Lâm Thải Hà chỉ thể căm phẫn chỉ Liễu Vân, giận dữ : “Hay cho ngươi cái nha đầu c.h.ế.t tiệt, ngươi cứ đợi đấy!” Lời dứt, nàng tức giận đẩy đám đông chạy về nhà.

 

Những trong cuộc đều , các hàng xóm xem náo nhiệt cũng đều tản .

 

Lương Thanh Thủy trừng mắt Lưu Thúy Lan một cái thật mạnh: “Theo về, hôm nay sẽ tính sổ với ngươi cho kỹ!”

 

Trần Thị cũng Liễu Vân an ủi đôi lời cho về.

 

Sau đó, Liễu Vân đưa Lương Thiếu Bân về nhà, đóng cửa , mặt Lương Thiếu Bân lấy cây trâm đó. “Vẫn là thông minh.”

 

Lời dứt, nhưng mãi đợi hồi đáp. Ngẩng đầu lên, liền thấy vẻ mặt kinh ngạc mặt Lương Thiếu Bân.

 

Liễu Vân như thể nhớ điều gì, gượng gạo. “À... cây trâm trộm, đây vốn là đồ hồi môn sẽ cho, khi gả về đây còn kịp giữ ấm nương lấy . Ta chỉ là lấy đồ thuộc về , cái gọi là vật về chủ cũ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khai-hoang-tranh-loan-the-nha-ta-song-qua-sung-tuc-roi/chuong-24-thanh-that-ma-o-yen-do.html.]

 

Lương Thiếu Bân thì chuyện , nhưng vẫn hành động khác thường của Liễu Vân cho kinh ngạc. Hơn nữa, nàng nãy còn tỏ thản nhiên tủi , còn tưởng là thật sự vu oan. Không ngờ, phụ nữ lừa gạt tất cả , bao gồm cả !

 

Tuy nhiên, nghĩ đến sự ấm ức của Lâm Thải Hà khi rời lúc nãy, khóe môi Lương Thiếu Bân cũng nhịn nhếch lên.

 

Lấy cây trâm bạc, Liễu Vân liền đặt cây trâm cùng với những đồng tiền đồng đó. Trong tay lương thực, gặp việc hoảng sợ. Khí thế của Liễu Vân vững vàng hơn nhiều.

 

Tuy nhiên, những thứ đều chỉ là của ngoài, thể cứ chờ đợi ngày ngày đến tận cửa đưa bạc, vẫn là việc chính đáng của . Liễu Vân xốc tinh thần, chuẩn món thạch sương sáo. Hiện giờ thời tiết càng ngày càng nóng nực, ở thời cổ đại các loại thiết mát, mùa hè nóng bức như thật khó chịu đựng. Đặc biệt là một buộc ngoài giữa trời nắng nóng, việc say nắng cũng là chuyện thường tình. Mà cây sương sáo Lương Hạnh Hoa vô tình mang về hôm qua công hiệu giải nhiệt, thanh nhiệt, lương huyết giải độc, nếu thì hẳn lo bán .

 

, ăn xong bữa sáng, Liễu Vân bắt đầu loay hoay việc. Nàng dùng nước rửa sạch cây sương sáo phơi khô hôm qua, ngâm một lát, đổ nồi bắt đầu nấu. Đợi Lương Hạnh Hoa ăn cơm xong đến, liền thấy thứ nước canh đen sì... đúng, là xanh thẫm, kinh ngạc . “Tam tẩu, đây là thứ gì? Chẳng lẽ chính là cây sương sáo mà hôm qua?”

 

Liễu Vân "ừ" một tiếng. “Đến sớm bằng đến đúng lúc, ngươi giúp trông nồi, vẫn còn nấu thêm một lát nữa.”

 

Lương Hạnh Hoa giúp trông nồi, Liễu Vân liền lọc một nữa nước tro bếp kiềm hôm qua dùng hết. Nước kiềm là để sương sáo nhiều chất keo hơn. Đợi nước sương sáo tươi nấu thành chất sền sệt, liền dùng vải xô lọc qua một chất keo, đó dùng lửa lớn tiếp tục đun, thêm chút bạc hà băm nhỏ để tăng thêm cảm giác thanh mát. Rồi Liễu Vân khuấy đều tinh bột khoai lang lấy từ gian, trực tiếp đổ nồi để cô đặc. Không tinh bột thì dùng nước gạo cũng , nhưng hiện giờ dùng tinh bột thì nhanh hơn. Đợi nước tinh bột đổ , trong nồi nổi lên những bọt màu nâu, là coi như đại công cáo thành.

 

Lương Hạnh Hoa thấy tam tẩu mất nửa ngày trời chỉ một chậu chất lỏng đen sì sền sệt, đỗi nghi ngờ đôi mắt của . “Cái ... trông còn đen hơn cả nước canh của nương, thể ăn ?”

 

Liễu Vân bĩu môi: “Ngon , tối sẽ . Nếu mật ong thì càng .”

 

Nghe tam tẩu ăn mật ong, Lương Hạnh Hoa lập tức dội gáo nước lạnh. “Ta cũng ăn mật ong mà! mật ong đó ở vách núi dựng thì cũng ở cây cao chót vót. Khó lấy là một chuyện, điều đáng sợ nhất là ong độc chích một cái, đau đến mấy ngày liền hết sưng.”

 

Liễu Vân cũng chỉ nghĩ thoáng qua. “Ta chỉ là thôi, là chúng lên núi một chuyến, xem loại quả nào vị ngọt cũng .”

 

Mắt Lương Hạnh Hoa sáng rực: “Cái đó!” Không hai lời, vác giỏ lên liền cùng Liễu Vân lên núi.

 

Hai đường lớn, dễ hơn nhiều. Rất nhanh, Liễu Vân Lương Hạnh Hoa, quen thuộc đường núi, đưa đến hai cây dâu dại lớn.

 

“Ngươi xem quả dâu ? Ta sớm phát hiện cây dâu , vẫn luôn chờ quả chín đỏ, bây giờ hẳn là lúc ngọt nhất.”

 

Liễu Vân đầu tiên thấy cây dâu lớn đến , ngoài sự kinh ngạc cũng quên hái một quả ném miệng nếm thử. “Ưm, quả nhiên khá ngọt.”

 

Dâu tằm đỏ chín mọng, đỏ đến mức hóa đen . Cây còn là dâu tằm trắng, trông vẻ chín tới, vị ngọt hơn cả loại đen. “Hạnh Hoa, ngươi hái loại đen, hái loại trắng, chúng chia để riêng, đáy giỏ lót ít lá dâu, đừng để dập nát.”

 

Mèo con Kute

Liễu Vân xong, Lương Hạnh Hoa như con khỉ mà thoắt cái trèo lên cây dâu đen, nhanh nhẹn hái dâu. Còn Liễu Vân thì lực bất tòng tâm, hình của nàng khó mà trèo lên , vạn nhất cẩn thận ngã xuống... thôi bỏ , nàng vẫn nên ngoan ngoãn ở gốc cây thì hơn.

 

 

Loading...