Khai hoang tránh loạn thế, nhà ta sống quá sung túc rồi! - Chương 28:: Kiếm Tiền ---

Cập nhật lúc: 2025-10-05 12:58:00
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Liễu Vân cũng giấu giếm: "Là chút đồ ăn vặt, định mang bán thử. Nếu thành công, lẽ hai chúng sẽ thường xuyên phiền thúc chở giúp một chuyến."

 

Ngưu đại thúc phất tay: "Đó là chuyện . Nếu các con cứ mãi, tới sẽ trực tiếp đến tận cửa nhà đón, cũng đỡ cho các con xa như ."

 

Trong lúc trò chuyện, xe bò chuyển bánh.

 

Dân làng thấy trong giỏ của Liễu Vân chỉ vài trái cây dại và một chậu đồ đen sì, bèn mỉm , trong lòng thầm nghĩ:

 

Nhà họ Liễu đúng là nghèo đến mức còn gì để ăn, Liễu Vân chỉ mang chút trái cây dại mà trấn đổi tiền, thật là ngây thơ.

 

... Đến trấn, Lương Hạnh Hoa xuống xe chạy thẳng đến Đông thị gần nhất.

 

Liễu Vân thấy kéo nàng : "Chúng Tây thị xem ."

 

"Đông thị gần cửa thành, phần lớn là các hàng rau cải lộn xộn, tiệm thịt, tiệm gạo, lò rèn... Người đến đây đa là từ thôn quê đến bán sản vật miền núi, hoặc là nơi các gia đình bình thường nhà giàu đến mua gạo mua rau."

 

" Tây thị khác. Lần khi giúp Lương Thiếu Bân dạy học, Liễu Vân phát hiện bên đó phồn hoa hơn, ngoài các tiệm bánh kẹo và tửu quán, còn tiệm vải, cửa hàng son phấn và hiệu sách."

 

"Những đến đó đều là tiểu thư công tử của các gia đình giàu hoặc tiểu tư đến mua sắm. Thứ như thạch sương sáo thể ăn no bụng, vẫn thử mới thể tìm nơi tiêu thụ."

 

Lương Hạnh Hoa Liễu Vân phân tích, bỗng nhiên tỉnh ngộ, khen ngợi: "Chị dâu ba thật chu đáo."

 

Hai một mạch đến Tây thị, Liễu Vân đảo mắt một vòng, đó chọn một bên cầu náo nhiệt nhất mà dừng .

 

"Ở đây , chỗ đông , vả lát nữa học viện đối diện cũng sắp tan học ."

 

Lương Hạnh Hoa mệt đến vã mồ hôi, vội vàng tìm một chỗ râm mát gốc cây phịch xuống.

 

"Chị dâu, sắp c.h.ế.t vì nóng ."

 

Liễu Vân cũng đầy mồ hôi, nhưng nàng vẫn thong thả, tiên bày biện những thứ cần dùng , đó lấy khăn tay lau mồ hôi.

 

"Trời nóng thì thạch sương sáo của chúng mới dễ bán. Hạnh Hoa, thử gọi vài tiếng xem, lát nữa đến, sẽ cho một bát."

 

Giọng Lương Hạnh Hoa quả thực lớn, nhưng khi ở nhà cãi thì mới , nay đến nơi đất lạ xa , nàng liền rụt rè.

 

"Chị dâu ba gọi gì cơ? Ta gọi ."

 

Liễu Vân nghĩ nghĩ, đột nhiên dẫn đầu rao: "Thạch sương sáo! Thạch sương sáo ngon lành mát lạnh, thanh nhiệt giải khát, tỉnh thần tiêu hỏa."

 

Rao một , Liễu Vân liền cảm thấy xuôi tai, nàng suy nghĩ một lát đổi lời: "Mùa hạ ăn sương sáo, thanh nhiệt hỏa khí tiêu; Sương sáo thêm mật ong, ưu sầu tan biến hết."

 

Lương Hạnh Hoa vốn còn chút ngại ngùng, nhưng thấy chị dâu ba vẻ mặt thản nhiên sức rao hàng, khỏi nàng bằng con mắt khác.

 

"Chị dâu ba thật lợi hại, còn thơ nữa."

 

Liễu Vân híp mắt : "Thơ phú gì chứ? Chỉ là thuận miệng mà thôi. Giọng lớn hơn , mau thử xem, rao lên ."

 

Lương Hạnh Hoa dường như sự hào sảng của Liễu Vân truyền cảm hứng, còn e dè nữa, dậy liền lớn tiếng rao hàng.

 

Lời rao của hai quả nhiên thu hút ít vây xem.

 

bắt đầu hỏi: "Hai bán thứ gì ? Sao đen thui thế ?"

 

Vừa khi Lương Hạnh Hoa rao hàng, Liễu Vân múc thạch sương sáo ống tre.

 

Chỉ thấy nàng thoăn thoắt thêm chút quả dâu tằm, cuối cùng dùng thìa nhỏ múc một ít mật ong rưới lên .

 

Liễu Vân giải thích: "Chúng bán thạch sương sáo, một loại từ thảo d.ư.ợ.c thượng hạng giúp thanh nhiệt giải khát, còn thêm mật ong, ngon mát, các vị nếm thử ?"

 

Mọi thấy món ăn Liễu Vân quả thật hấp dẫn, liền trực tiếp hỏi giá.

 

Liễu Vân đáp nhanh: "Năm đồng một bát."

 

"Cái gì? Một bát thứ cỏ chẳng là gì mà năm đồng, đắt thế? Ngay cả giải nhiệt cũng chỉ một văn một bát."

 

Liễu Vân thấy tuy miệng lưỡi nghi ngờ, nhưng hề ý định rời , liền mỉm giải thích.

 

"Không còn cách nào khác, loại sương sáo của chúng mọc ở núi sâu, việc thu hái và chế biến phiền phức. Trái cây thì gì, nhưng mật ong là thứ khó tìm."

 

Liễu Vân lấy những chiếc lá dâu sạch: "Hay là thế , xin mời nếm thử miễn phí , nếu thấy ngon thì mua, thế nào?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khai-hoang-tranh-loan-the-nha-ta-song-qua-sung-tuc-roi/chuong-28-kiem-tien.html.]

 

Nói xong, nàng dùng thìa múc một ít đặt lên lá dâu đưa cho .

 

Đồ ăn mới lạ còn nếm thử miễn phí, lý do gì để từ chối.

 

Những vây xem hồi lâu và hứng thú với thạch sương sáo liền nhận lấy lá cây, cho cả thạch sương sáo và dâu tằm miệng.

 

Quả nhiên, cảm giác mát lạnh tràn ngập khắp khoang miệng.

 

"Ôi chao, tệ, mát rượi còn lạ miệng, ngon quá, ông chủ cho thêm một bát nữa ."

 

"Ta cũng một bát, thêm chút mật ong nhé."

 

Liễu Vân và Lương Hạnh Hoa một cái, vui vẻ tiếp tục phân công bận rộn.

 

Một phụ trách múc, một phụ trách thu tiền.

 

Đợi những phía ăn xong, Lương Hạnh Hoa liền lấy nước sạch về rửa bát.

 

Vẫn vài mua mang về cho nhà nếm thử, nên mang bát .

 

Liễu Vân trầm ngâm một lát : "Những chiếc bát ống tre của chúng đều thủ công, tốn công sức. Nếu mang , thêm hai văn tiền một chiếc, các vị thấy ?"

 

Người xong do dự, đ.á.n.h giá một chút, thấy chiếc bát tạo hình khá , mang về cũng thể tiếp tục đựng đồ dùng, liền sảng khoái đồng ý.

 

"Chỉ hai văn."

 

Liễu Vân mỉm .

 

Hôm nay chỉ là bán thử, thạch sương sáo mang theo tổng cộng chỉ đủ ba mươi bát.

 

Cuối cùng, thạch sương sáo bán một trăm năm mươi văn, năm chiếc bát ống tre mang cũng thu mười văn.

 

Vốn dĩ định chọn ở đây, khách hàng mục tiêu là những học trò tan học.

 

Ai ngờ đợi đến khi các học trò về, thạch sương sáo hết sạch .

 

Liễu Vân chắp tay xin : "Thật xin các vị, sáng mai chúng sẽ đến sớm hơn, ai ăn thể đến mua."

 

Những mua đành cụt hứng trở về, chờ đợi ngày mai đến.

 

Mèo con Kute

Nhìn chiếc chậu trống rỗng, Lương Hạnh Hoa vui mừng đến mức suýt nhảy cẫng lên.

 

"Không ngờ bán chạy đến , chúng mau mau về thêm, sáng mai đến sớm hơn!"

 

Trên đường trở về, Lương Hạnh Hoa phấn khích kéo tay Liễu Vân tính toán sổ sách.

 

"Chị dâu xem kìa, chúng tốn một văn nào mà kiếm ròng một trăm sáu mươi văn, ăn thật quá hời!"

 

Liễu Vân khẽ nhướng mày: "Trông thì tốn tiền, nhưng mật ong là do tam ca mạo hiểm hái về, vả những thứ ai cần tiền, ngay cả củi đun cũng đáng giá."

 

Lương Hạnh Hoa nửa hiểu nửa : "Dù rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, nhân công thì tính tiền gì? Đồ vật là nhặt núi, cái chính là kiếm lời trắng ."

 

Liễu Vân bất lực mỉm .

 

nghĩ kỹ cũng thấy lý, dù rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi mà.

 

Rảnh rỗi thì tiền, bận rộn thì tiền.

 

Vì vội vã trở về, hai mua thứ gì cả, liền trực tiếp về.

 

Về đến nhà, Trần thị thấy động tĩnh liền chạy thẳng đến.

 

Nàng lo lắng cả buổi sáng, lúc thì lo bán hết, lúc thì lo hai bắt nạt.

 

Bây giờ thấy hai về sớm như , sắc mặt khá nghiêm trọng, Trần thị trong lòng giật thót, chẳng lẽ là bán ?

 

Đang định cất tiếng an ủi, Lương Hạnh Hoa đột nhiên bật lớn.

 

"Ha ha nương, xem cảnh chúng con bán thạch sương sáo thật tiếc quá, cứ thế vèo một cái là bán hết sạch, đều khen thạch sương sáo ngon, những ăn đều hối hận vì đến sớm hơn!"

 

 

Loading...