Khai hoang tránh loạn thế, nhà ta sống quá sung túc rồi! - Chương 34:: Thử mới biết ---

Cập nhật lúc: 2025-10-05 12:58:06
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Dùng bữa xong, Lương Hạnh Hoa liền bảo Liễu Vân một phương thuốc, để nàng mang về. Liễu Vân bĩu môi: “Ngươi ngốc ? Nếu phương thuốc, đó chẳng là trao chuôi kiếm cho khác . Chốc lát nữa, ngươi cứ như vầy…”

 

Lương Hạnh Hoa ghé tai qua, xong mắt lóe lên: “Được thôi, vẫn là tam tẩu suy nghĩ chu đáo, cứ chờ xem kịch mở màn !”

 

Liễu Vân xong phương t.h.u.ố.c trị mụn cho Lương Hạnh Hoa, liền đem chuyện bỏ đầu. Đối với nàng hiện giờ, tích trữ bạc là việc quan trọng nhất.

 

Lại qua hai ngày, Liễu Vân gần như quên béng chuyện , đang ở nhà định mạch nha đường thì thấy bên ngoài một trận ồn ào.

 

Cửa mở, một bóng liền xông thẳng , kéo cùng với kẻ đó, còn cố nhân Lưu Thúy Lan.

 

Liễu Vân trong lòng chủ ý, vô thức lùi hai bước tức giận hỏi: “Ai ? Làm gì thế?”

 

Rồi định thần kỹ, liền thấy khuôn mặt t.h.ả.m nỡ của Liễu Đào Nhi, chóp mũi còn một mùi lạ, nàng ghét bỏ đưa tay bịt mũi nhíu mày .

 

“Ngươi rơi xuống hố xí ?”

 

Liễu Đào Nhi tức đến hai mắt đỏ bừng, trừng mắt Liễu Vân: “Liễu Vân ngươi giả bộ cái gì chứ! Đều là ngươi hại ! Đều là theo phương t.h.u.ố.c của ngươi, thoa phân bò và phân heo hai ngày nay, bây giờ khắp đều là mùi , rửa cũng sạch! Ngươi tiện nhân!”

 

Bên ngoài ít tụ tập xem náo nhiệt.

 

Liễu Vân kinh ngạc Liễu Đào Nhi, trực tiếp giả vờ ngây ngốc.

 

“Ngươi gì? Ta hại ngươi ư? Mấy ngày nay bận đến cuồng, còn từng gặp ngươi, hại ngươi ?”

 

Liễu Đào Nhi tức đến nỗi một tay kéo Lưu Thúy Lan bên cạnh.

 

“Ngươi còn giả vờ ngây ngốc với ! Ngươi rõ ràng phương t.h.u.ố.c cho nhị tẩu của ngươi .”

 

Liễu Vân giả bộ nghi hoặc, khóe môi nhếch lên một độ cong châm chọc: “Nhị tẩu, phương t.h.u.ố.c gì cơ? Ta với khi nào?”

 

Lưu Thúy Lan chột , dù nàng hứa với Lương Hạnh Hoa chỉ cho em gái ruột của . Thế nhưng hiện tại, mặt Liễu Đào Nhi hỏng, nàng thể gánh vạ , cũng gánh nổi.

 

, nàng cẩn thận liếc Liễu Vân một cái : “Người tự với , nhưng cho Hạnh Hoa, Hạnh Hoa cho .”

 

Lương Hạnh Hoa xong sắc mặt liền biến đổi, tức đến dậm chân, chỉ Lưu Thúy Lan mà mắng.

 

“Thật là ngươi, Lưu Thúy Lan, hóa ngươi đang lừa ! Ngươi với rằng em gái ruột của ngươi mặt mọc mụn mủ, lóc cầu xin tìm tam tẩu xin phương thuốc.”

 

“Ngươi lúc đó cam đoan tuyệt đối với khác, mà bây giờ ngươi chỉ còn hại , đây chẳng là ngươi tự chuốc lấy ? Có liên quan gì đến chúng ?”

 

Lương Hạnh Hoa quên, sang Liễu Đào Nhi “phì” một tiếng, ghét bỏ .

 

“Còn ngươi nữa, khắp mùi hôi c.h.ế.t , thể nào là dùng phương t.h.u.ố.c của tam tẩu , ai các ngươi cố ý lừa gạt , còn dám đến tính sổ!”

 

Mắng xong, nàng bịt mũi lùi mấy bước.

 

Liễu Đào Nhi suýt nữa tức đến hộc máu, hung hăng liếc Lưu Thúy Lan một cái: “Rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi là tuyệt đối vấn đề gì mà!”

 

Lưu Thúy Lan giật : “Ta dối, thật sự là Hạnh Hoa đích với , hai chúng oán thù, vô cớ hại ngươi gì chứ?”

 

Hai tranh cãi ngừng, Liễu Vân bất đắc dĩ giảng hòa: “Đủ , là cứ xem rốt cuộc các ngươi dùng phương t.h.u.ố.c gì?”

 

Liễu Đào Nhi tức đến nước mắt tuôn rơi, nghiến răng : “Phân bò… còn phân heo.”

 

Vừa xong, những hàng xóm đang xem náo nhiệt tại đó đến ngả nghiêng.

 

Liễu Vân ngẩn một lúc cũng phá lên ngớt.

 

Liễu Đào Nhi quanh, tức giận mắng: “Ngươi cái gì? Chẳng ngươi với nàng , mặt ngươi là trị như ?”

 

Liễu Vân lau giọt lệ vì mà chảy ở khóe mắt: “Ta . Ta là bột trân châu, chứ phân heo thật.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khai-hoang-tranh-loan-the-nha-ta-song-qua-sung-tuc-roi/chuong-34-thu-moi-biet.html.]

 

Liễu Đào Nhi như sét đánh: “Vậy còn phân bò?”

 

Liễu Vân bất đắc dĩ xòe tay: “Phân bò gì chứ? Đó là lưu huỳnh phấn, chính là bột nghiền từ lưu huỳnh, thứ quả thật thể trị mụn, nếu tin ngươi thể tìm một đại phu mà hỏi.”

 

Đợi Liễu Vân giải thích xong, lớn hơn nữa.

 

Liễu Đào Nhi lảo đảo, vội vàng kéo Lưu Thúy Lan: “Ngươi nhầm !”

 

Lưu Thúy Lan vẻ mặt ngây ngốc: “Ta, cũng nhớ rõ nữa.”

 

Liễu Đào Nhi chợt nhớ điều gì đó, trừng mắt Liễu Vân hỏi: “Trân châu và lưu huỳnh đều là những thứ hiếm , ngươi bạc để mua những thứ ?”

 

Liễu Vân khoanh tay lạnh: “Ta là mua nổi, nhưng ngươi nhờ nhiều như đến hỏi , vòng vo tam quốc cũng phương t.h.u.ố.c trị mụn.”

 

“Ta còn tưởng Hạnh Hoa tiện miệng hỏi thứ gì thể trị mụn, liền tiện miệng thôi, hơn nữa cũng sai.”

 

Liễu Đào Nhi chỉ cảm thấy lửa giận bốc cao ba trượng, tức đến rời . thấy khuôn mặt mịn màng của Liễu Vân, nàng vẫn nhịn hỏi: “Vậy mặt ngươi là khỏi bằng cách nào?”

 

Liễu Vân sờ sờ mặt, nhếch môi : “Mặt đây là dùng hương xà phòng rửa sạch.”

 

“Hương xà phòng?”

 

Liễu Đào Nhi nghi hoặc cất tiếng: “Ta chỉ từng qua táo đậu, hương xà phòng là thứ gì?”

 

Liễu Vân trực tiếp về phòng, mượn động tác lấy đồ, từ gian lấy nửa bánh xà phòng còn khi rửa tay, cửa đưa đến mặt Liễu Đào Nhi.

 

Lại vẻ mặt cảm động Lương Thiếu Bân đang cạnh xem kịch.

 

“Hương xà phòng là mua ở Giang Đô phủ, tốn đủ hai lạng bạc! Thiếu Bân ngày đêm chép sách, chính là vì mua thứ cho rửa mặt, mà xem, gầy ít .”

 

Ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Lương Thiếu Bân, gần đây sắc mặt rõ ràng hơn nhiều.

 

thì , Lương Thiếu Bân cam lòng bỏ bạc mua thứ cho tức phụ, đó thật sự là hào phóng, hơn nữa chắc chắn là tác dụng.

 

Liễu Đào Nhi dáng vẻ Liễu Vân cẩn thận nâng niu bánh hương xà phòng, cũng hiểu tin, quả thật là khuôn mặt của Liễu Vân quá sức thuyết phục.

 

Thời gian ngắn như thành thế , ngoài đồ từ Giang Đô phủ mang về, nàng nghĩ còn thứ gì khác thể trị , nếu thì nàng sớm thử .

 

Nhìn bánh hương xà phòng trắng muốt như ngọc tay Liễu Vân, thái độ của Liễu Đào Nhi lập tức trở nên ti tiện.

 

Nàng nịnh nọt tiến lên nặn một nụ .

 

“Cái đó… Vân tỷ tỷ, hiểu lầm, chắc chắn là Lưu Thúy Lan tai , rõ, bánh hương xà phòng thể tặng cho ?”

 

Liễu Vân khó tin Liễu Đào Nhi: “Ta mua hai lạng bạc tặng cho ngươi? Ngươi cũng thật cách mở miệng đòi hỏi nhỉ?”

Mèo con Kute

 

Liễu Đào Nhi cũng tự thấy đòi hỏi đồ vật mặt , nhất là thứ quý giá như , nàng đỏ mặt hỏi: “Vậy… mua ? Người cần bao nhiêu bạc mới chịu nhượng cho ?”

 

Liễu Vân vẻ mặt rối rắm như đang giằng xé, một lúc lâu mới thở dài.

 

“Thôi , dù chúng cũng là chị em, ngoại trừ nam nhân thể nhượng, một bánh hương xà phòng thì vẫn . Nếu ngươi thật sự , hai lạng bạc nhượng cho ngươi, sẽ đòi ngươi thêm nữa.”

 

“Cái gì!”

 

Liễu Đào Nhi trợn tròn mắt: “Ngươi dùng , mà vẫn hai lạng bạc ư?”

 

Liễu Vân lý lẽ hùng hồn: “Muội , nhờ mang đồ về đây cần phí lộ trình ? Không cần hao tốn tình cảm ? Thời gian chờ đợi tính ư? Hơn nữa mới dùng mấy , nếu ngươi chê đắt thì thôi, còn tiếc lắm đó.”

 

Liễu Đào Nhi thấy thái độ Liễu Vân đột ngột đổi, liền nghiến răng một cái: “Hai lạng thì hai lạng! thứ của ngươi hữu dụng , chung quy cũng thử mới chứ?”

 

 

Loading...