Khai hoang tránh loạn thế, nhà ta sống quá sung túc rồi! - Chương 35: --- Đây Là Mưu Hại ---

Cập nhật lúc: 2025-10-05 12:58:07
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Liễu Vân điềm tĩnh mở lời: "Hạnh Hoa, mang cho một chậu nước." Lương Hạnh Hoa rõ tam tẩu của đang giở trò gì, nhưng động tác thành thật giúp đỡ múc nước, đặt chậu nước xuống khẽ hừ một tiếng. Liễu Đào Nhi : "Nơi đây của chúng vốn sạch sẽ, đổ cho ngươi đây, cứ thế mà rửa, đừng vấy bẩn chậu của chúng ." Liễu Đào Nhi trong lòng căm tức vô cùng, nhưng càng kiểm chứng xem bánh xà phòng hiệu nghiệm chăng, liền đưa tay chạm nước, rửa mặt. Khi bánh xà phòng rơi tay, xúc cảm mềm mại khiến Liễu Đào Nhi khỏi kinh ngạc tán thán, nàng cẩn thận ướt một chút, tay liền nổi lên bọt xà phòng dày đặc. Nàng vội vàng cẩn thận, chỉ lát khuôn mặt trở nên thanh sảng, còn vương vấn mùi hương thoang thoảng. Liễu Đào Nhi lúc mới thật sự động tâm, chuẩn về lấy tiền. Liễu Vân nhắc nhở: " , lọ tương dùng hết, hãy mang thêm một hũ nữa cho , coi như đó là phí chuyển nhượng ." Liễu Đào Nhi một lòng chỉ đoạt lấy bánh xà phòng, suy nghĩ quá nhiều, tùy tiện ứng tiếng chạy vụt ngoài. Chờ rời , Lương Hạnh Hoa liền giữ bình tĩnh mà hỏi. "Tam tẩu, thể đem thứ quý giá cho nàng ? Lẽ nên để khuôn mặt nàng cứ mãi sưng mủ!" Liễu Vân vỗ vỗ vai nàng an ủi: "Được , đừng giận nữa. Vừa nãy ? Các mụn mủ mặt nàng thực chất nghiêm trọng, cứ để yên, hai ngày nữa tự khắc sẽ lành." "Ta chỉ tiện thể kiếm thêm một khoản, hơn nữa lát nữa bánh xà phòng đưa còn chừng, cứ cầm tiền ." Lương Hạnh Hoa chợt bừng tỉnh: "Tam tẩu, việc bảo nàng mang tương tới, chẳng lẽ là..." Liễu Vân đợi nàng hết, liền nháy mắt hiệu cho nàng. Lương Hạnh Hoa trong lòng rùng , lập tức thẳng cổng viện . Đợi một lúc lâu liền thấy Liễu Đào Nhi tới, nàng cố ý hô lớn một tiếng, lập tức thu hút đám hiếu kỳ đến vây xem. Mọi thực sự hiếu kỳ, xem Liễu Đào Nhi chịu bỏ hai lạng bạc lớn để mua một món đồ nhỏ bé như thế . Giờ đây nàng quả thực mang bạc tới, việc nữa, nấu cơm nữa, vứt bỏ thứ mà xúm xem náo nhiệt. Tận mắt thấy Liễu Đào Nhi đặt bạc tay Liễu Vân, từ tay nàng nhận lấy bánh xà phòng, liền kìm mà bàn tán xôn xao. "Cái nhà họ Liễu quả thực lắm tiền đấy." " , chắc chắn là bạc đây mang từ bên ngoài về, đến giờ vẫn tiêu hết ." "Thế nhưng tiền mua xà phòng rửa mặt cho Liễu Đào Nhi, cớ đây vì hai xâu tiền mà ầm ĩ với Tiểu Vân đến thế?" "Không hiểu ? Thái độ của nhà đối với Liễu Đào Nhi và Liễu Vân vốn dĩ một trời một vực, chuyện ngày một ngày hai." Liễu Đào Nhi cầm bánh xà phòng trong tay, lòng hân hoan vui sướng, chợt thấy họ lời về nhà họ Liễu, liền bực đáp. "Nói bậy bạ gì thế? Nhà đối đãi với đường tỷ chỗ nào tệ? Nhìn xem còn mang món tương mà tỷ Vân yêu thích đến đây ." Liễu Vân khóe môi cong, nhận lấy hũ tương, mở ngửi thử, vẫn là mùi vị quen thuộc như . Nàng nhiệt tình mở cho cùng xem. "Đào Nhi đúng, thuở xưa khi xuất giá, nàng vẫn thường xuyên món tương cho ăn. Giờ đây gả về đây, nàng vẫn cách dăm ba bữa mang đến cho , thể nàng đối xử với ?" Chúng nhân xong đều ngượng nghịu, nhưng cũng vô cùng hiếu kỳ Liễu Đào Nhi mang thứ gì cho Liễu Vân, liền tranh chuyền tay xem xét. Liễu Đào Nhi thấy thì cảm thấy đại sự , theo bản năng liền giật lấy hũ tương trở . kịp giật thì lên tiếng chất vấn— "Đây là loại tương gì ? Sao ngửi thấy giống như ma khúc tán?" Người lời là một hảo thủ chăn nuôi heo, từ ngày lão gia nhà họ Liễu qua đời, việc phụ trách khám chữa bệnh cho gia súc trong thôn đều rơi tay . Thứ mỗi ngày đều pha chế ít, chắc chắn thể nhận . Lời thốt , đều như chợt nhớ điều gì đó. "Phải , lời quen thuộc đến thế, heo nhà cũng ăn loại ." "Trộn một ít thức ăn cho heo, chúng ăn ngon lành, đúng là thứ để vỗ béo mùa thu." Liễu Vân chỉ cảm thấy trái tim như trúng mấy mũi tên, nàng cần giả vờ, mặt tràn đầy phẫn nộ. "Liễu Đào Nhi! Thứ mà ngươi cho ăn bao nhiêu năm nay, chính là đồ dành cho heo ? Ngươi ý gì?" Liễu Đào Nhi hỏi đến mức sắc mặt tái mét, hô hấp cũng trở nên dồn dập: "Không ... cầm nhầm , thứ ..." Liễu Vân hừ một tiếng đáp: "Nhầm ? Ta nhớ rõ ràng, thứ mà ngươi cho ăn vẫn luôn mùi vị , nhắm mắt cũng thể nhận , thể nhầm lẫn ?" Lời dứt, nàng xoay bếp, xách hũ tương từ . "Cái vẫn còn sót một ít, chính là thứ ngươi mang đến , ngươi hãy cho xem xem là giống y đúc ." Liễu Đào Nhi sợ đến mức hàm răng va lạch cạch: "Ta cũng hề đây là đồ ăn cho heo, chỉ là ý ... ngửi thấy thơm, cho nên mới..." Lời mới một nửa, Liễu Vân tức giận xông thẳng tới giật bánh xà phòng, đầu đưa cho Lương Hạnh Hoa, giơ bàn tay lên, "bốp" một tiếng đ.á.n.h thẳng mặt Liễu Đào Nhi. "Ngươi, tiện phụ độc ác xứng đáng dùng bánh xà phòng của !" Mọi biến cố dọa cho giật , khi phản ứng đều nhao nhao lên tiếng Liễu Vân mà bất bình. "Ta , Tiểu Vân hồi nhỏ vốn gầy gò lắm, nhưng từ mấy năm đột nhiên bắt phì, thì là do ăn thứ ." "Cái Liễu Đào Nhi thật sự độc ác đến mức chảy dầu, thể nghĩ chiêu trò hiểm độc như ?" Liễu Đào Nhi một bạt tai đ.á.n.h cho choáng váng, mắt xuất hiện từng trận kim tinh, nàng thậm chí màng giật bánh xà phòng, chỉ cầu xin Liễu Vân tha cho rời . "Tỷ Vân, hề cố ý, chúng vốn là tỷ ruột thịt, tỷ hãy tha thứ cho , tuyệt đối dám nữa..." Liễu Vân ghét bỏ lùi hai bước: "Phì! Còn tỷ ruột thịt ? Ta vẫn luôn coi ngươi là tỷ ruột thịt, vẫn luôn ngỡ ngươi đối đãi thật lòng với , giờ đây mới ngươi chính là một con rắn độc! Không báo quan thì thể nguôi ngoai nỗi uất ức bao nhiêu năm nay của !" Vừa báo quan, Liễu Đào Nhi sợ đến mức sáu thần vô chủ, run rẩy tay giật vật chứng phạm tội. Đang định ném , nhưng chợt nhận nếu ném xuống đất thì vẫn là vật chứng, nàng dứt khoát hạ quyết tâm, đưa tay đào hũ tương trực tiếp nhét miệng, trong miệng năng lẩm bẩm rõ ràng. "Hu hu, ngươi xem ăn thứ đây, thật sự thể ăn mà." Mọi nàng há miệng lớn ăn món tương bẩn thỉu một cách nhếch nhác, cảm thấy ghê tởm mà lũ lượt lùi . Lương Thiếu Bân là giỏi xem xét thời thế, khi thấy bàn tay của Liễu Vân giáng xuống, vội vàng ngoài tìm thôn trưởng tố cáo . Giờ khắc , vặn dẫn thôn trưởng tới, cùng còn nhà họ Liễu thấy động tĩnh. Người nhà họ Liễu tự nhiên là để giúp Liễu Đào Nhi, nhưng kịp để Vương lão thái gào thành tiếng, thôn trưởng trừng mắt thật mạnh, cứng rắn khiến Vương lão thái nuốt tiếng than trong. vẫn cam lòng, Vương lão thái : "Thứ chúng thật sự , chắc chắn là Đào Nhi tự bày , tỷ trong nhà trêu đùa lẫn , đây chẳng là chuyện thường tình ?" Vợ chồng nhị phòng nhà họ Liễu cũng theo đó phụ họa: "Chính , chính , hai đứa nó đang đùa giỡn thôi mà." Liễu Vân khinh thường khẩy một tiếng: "Đùa giỡn ? Ngươi hãy hỏi xem trong ở đây, nhà ai tỷ dùng t.h.u.ố.c độc để đùa giỡn, hơn nữa còn hạ suốt mấy năm ròng?" Lương Thiếu Bân bên cạnh Liễu Vân giúp đỡ, lên tiếng: "Đây chính là âm mưu mưu hại tính toán kỹ lưỡng." Bị chụp lên cái mũ mưu hại, nhị phòng nhà họ Liễu lập tức hoảng loạn, vội vàng kéo vợ chồng đại phòng. "Đại tẩu, đại ca, hai mau một câu , Tiểu Vân là hài tử của hai , lời hai nó nhất định sẽ theo."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khai-hoang-tranh-loan-the-nha-ta-song-qua-sung-tuc-roi/chuong-35-day-la-muu-hai.html.]

 

Mèo con Kute

 

Loading...