Khai hoang tránh loạn thế, nhà ta sống quá sung túc rồi! - Chương 38:: Thưởng Thức Món Mới ---
Cập nhật lúc: 2025-10-05 12:58:10
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đợi khi bán xong chén tiên thảo cuối cùng, phố bỗng nổi lên một trận gió lớn, những cành liễu ven sông thổi đung đưa tán loạn theo gió, sắc trời cũng tối sầm hẳn . Xem là sắp đổ mưa. Không kịp màng đến việc mua sắm, hai vác giỏ tre liền chạy vội về phía Đông thị.
khi đến nơi vẫn chậm một bước, xe bò . “Thế thì đây? Chẳng lẽ hai bộ về ư?” Lương Hạnh Hoa ngây hỏi. Lời dứt, những hạt mưa to như hạt đậu trút thẳng xuống từ bầu trời. Liễu Vân kéo Lương Hạnh Hoa tìm một mái hiên để trú mưa. Cơn mưa như trút nước, khiến lòng khỏi kinh hãi. Liễu Vân lên tiếng, “May mà kịp chuyến xe bò, nếu hai thành gà rớt nước .” Lương Hạnh Hoa gật đầu đồng tình, “Phải , đường chẳng chỗ nào tránh mưa, nhưng chúng bây giờ đây?” Liễu Vân xoa xoa cái bụng đang cồn cào, chỉ tay về phía tửu lầu cách đó xa. “Dù cũng về , cứ ăn cơm .”
Mèo con Kute
Nhìn theo hướng ngón tay của tam tẩu, Lương Hạnh Hoa hít một khí lạnh. “Kia là Phiêu Hương Lâu, tửu lầu lớn nhất trấn. Tam tẩu, thật sự đến đó ăn ư?” Liễu Vân cong môi, “Phải, cứ đến đó ăn.” Hai men theo mái hiên tránh mưa đến cổng Phiêu Hương Lâu. Chỉ là qua bữa, thêm trời mưa lớn, nên bên trong nhiều thực khách. Lương Hạnh Hoa trong lòng chỉ thoái thác. “Tam tẩu, chúng thật sự ư?” Liễu Vân trao nàng một ánh mắt trấn an. “Chúng kiếm chút tiền, thể cứ giữ khư khư mãi, nên hưởng thụ thì vẫn hưởng thụ. Tam tẩu mời .” Liễu Vân đến đây cũng là xem tửu lầu lớn nhất trấn trình độ , để nàng sự chuẩn tâm lý, đến Giang Đô phủ mở quán ăn, sẽ đến mức mù tịt. Phiêu Hương Lâu bố trí khá cổ kính, tiểu nhị cũng tố chất, trông mặt mà bắt hình dong, nhiệt tình dẫn hai đến bên cửa sổ gần mặt nước. Liễu Vân thấy dáng vẻ rụt rè của Lương Hạnh Hoa, cũng hỏi nàng nữa, tự gọi món, yêu cầu bốn món chiêu bài. Món ăn dọn đủ, Lương Hạnh Hoa bỗng nhiên sống động trở . “Tẩu tử đừng , món ăn ở Phiêu Hương Lâu quả thực khác biệt, mắt thật đấy, con cá trông giống một con sóc ?” Liễu Vân cong môi, “Nhãn lực tệ chút nào, đây gọi là Tùng Thử Quế Ngư, là món chiêu bài của Phiêu Hương Lâu, nếm thử xem.” Lương Hạnh Hoa mắt sáng rỡ, kích động gắp một miếng đưa miệng. niềm vui mặt nàng lập tức biến mất, nàng Liễu Vân với vẻ mặt khó tả. “Tam tẩu, món thịt thế nào ? Không ngon bằng , ngoài vị ngọt chẳng ăn vị gì khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khai-hoang-tranh-loan-the-nha-ta-song-qua-sung-tuc-roi/chuong-38-thuong-thuc-mon-moi.html.]
Liễu Vân kinh ngạc sang, tự gắp một miếng nếm thử, nhướng mày. “Quả thực, cá chiên quá lửa, nước sốt cũng ngọt gắt, đúng là ăn vị nào khác.” Lời đ.á.n.h giá của Lương Hạnh Hoa tiểu nhị đang dọn món thấy, lập tức sa sầm nét mặt. “Nói bậy bạ gì đấy? Món Tùng Thử Quế Ngư là món chiêu bài của quán , hai vị thể bừa như , là đến gây sự ?” Tính tình nóng nảy của Lương Hạnh Hoa lập tức bộc phát. “Ta bừa hồi nào? Cá ngon thì ư? Chúng là bỏ tiền ăn cơm, chứ đến để chịu ấm ức.” Tiểu nhị càng thêm chắc chắn hai là đến gây rối, đặt khay xuống, xắn tay áo lên định tiếp tục tranh luận với Lương Hạnh Hoa. Liễu Vân kéo kéo Lương Hạnh Hoa, với tiểu nhị: “Tiểu của quả thực sai, chúng đến đây để ăn cơm, thích thì khen một câu, thích thì một câu cũng ? Chúng ăn cơm là bỏ tiền , gây sự thì ích lợi gì cho chúng ?”
Tiểu nhị lời của Liễu Vân cho nghẹn họng, đang khổ sở suy nghĩ cách đáp trả, bỗng thấy hai bóng tới, lập tức cầm khay cúi . “Hà chưởng quỹ, thiếu Đông gia.” Chưởng quỹ vẫy tay bảo tiểu nhị lui xuống, đó khách khí chắp tay với Liễu Vân : “Xin , tên tiểu nhị hiểu chuyện, quấy rầy hai vị. Hai vị cứ dùng bữa từ từ.” Nói xong liền dẫn theo nam tử trẻ tuổi bên cạnh rời . ánh mắt của nam tử trẻ tuổi dừng món Tùng Thử Quế Ngư bàn, di chuyển đến gương mặt Liễu Vân. “Không hai vị thấy món cá vấn đề gì? Có thể chỉ giáo đôi lời chăng?” Người thấy khí độ bất phàm, Lương Hạnh Hoa chút nhụt chí. Liễu Vân trong lòng thở dài, về phần vấn đề lớn nhất, thực là ở thời đại vẫn xuất hiện cà chua, nên cá đều rưới nước sốt hầm từ đường, dầu và tương lớn, hương vị quả thực mấy ngon, nhưng điều thể . hai vị thái độ vẫn xem như khách khí, Liễu Vân nghĩ nghĩ , “Chỉ giáo thì dám nhận, chỉ là chút ý kiến nhỏ, các cứ chơi, cá chiên quá lửa, lẽ là do nhiệt độ dầu quá cao.” “Với loại cá cắt hoa văn như thế , chỉ cần chiên một trong dầu nóng bảy phần là đủ, nhiệt độ dầu quá cao chiên quá lâu, sẽ mất vị tươi mềm của thịt cá, còn về nước sốt —” Vị thiếu Đông gia thấy Liễu Vân ăn mặc như một cô gái thôn quê, nhưng về việc nấu ăn rành mạch, liền truy vấn, “Nước sốt thì ?” Liễu Vân ngừng một lát , “Hơi ngọt quá , cá vốn chiên dầu, chi bằng thêm chút giấm , thể tăng thêm mùi thơm, cân bằng khẩu vị, ăn như sẽ dễ ngán.” Sau đó bổ sung, “Đây là ý kiến nhỏ đưa theo khẩu vị của , các cũng cần để tâm, dù Phiêu Hương Lâu thể mở đến quy mô như hiện tại, món ăn chắc chắn là đa ưa thích.” Thiếu Đông gia xong nghiêm túc suy nghĩ một lát, đó chắp tay với Liễu Vân, “Ta là thiếu Đông gia Bạch Như Phong của Phiêu Hương Lâu, đa tạ cô nương chỉ giáo.” Nói xong liền bảo Hà chưởng quỹ dọn món Tùng Thử Quế Ngư bàn xuống, một phần khác theo cách Liễu Vân mang lên. Trong lúc chờ món, Liễu Vân và Lương Hạnh Hoa ăn gần hết ba món còn . Lương Hạnh Hoa chờ đợi đến sốt ruột, khẽ , “Tam tẩu, chẳng lẽ họ ư?” Lời dứt, Hà chưởng quỹ đích bưng một đĩa Tùng Thử Quế Ngư nóng hổi đến, Bạch Như Phong theo sát phía . “Xin , để cô nương chờ lâu, xin mời cô nương nếm thử nữa.” Liễu Vân cũng khách sáo, gắp một miếng cá đưa miệng. Độ chiên hơn lúc nãy nhiều, tỷ lệ nước sốt chua ngọt cũng điều chỉnh, nhưng vẫn còn kém xa so với hình dung lý tưởng của nàng. để mất hứng đối phương, Liễu Vân mỉm gật đầu, “Ngon hơn nhiều , đa tạ.” Lương Hạnh Hoa cũng ăn hai miếng, “Ngon hơn một chút thật, mưa bên ngoài tạnh , chúng nên về nhà thôi.” Liễu Vân dậy, “Phải , là nên về thôi, cáo từ.” Nói xong vội vàng trả tiền bạc, vác giỏ tre nhanh chóng bước ngoài.
Sau khi hai rời , Bạch Như Phong tại chỗ đĩa cá chút ngẩn . Hà chưởng quỹ an ủi, “Đại thiếu gia, hai cô nương đều ngon ? Ta thấy là cứ tiếp tục điều chỉnh theo tỷ lệ ?” Bạch Như Phong cau mày chặt, chút vui, cầm một đôi đũa sạch gắp một miếng cá từ đĩa gần như động đến. “Ngon ? Nếu thật sự ngon, họ sẽ còn để nhiều như ư, còn vội vàng rời ư?” “Đại thiếu gia, thì, dò la lai lịch hai , hôm nào hẹn họ đến một chuyến, tìm cách xem tay nghề của họ thế nào ?” Hà chưởng quỹ khom lưng . “Được.” Bạch Như Phong gật đầu, khi chuyện, đôi mắt thâm thúy chằm chằm về hướng Liễu Vân rời .