Khai hoang tránh loạn thế, nhà ta sống quá sung túc rồi! - Chương 39: Không Đáng Giá ---
Cập nhật lúc: 2025-10-05 12:58:11
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai chị em dâu khỏi tửu lầu, bước nhanh về phía ngoại thành. Ra khỏi thành, Lương Hạnh Hoa mới mở lời: "Tam tẩu, tên tiểu nhị thật đáng ghét, vì tẩu còn bụng góp ý cho bọn họ? Vả cũng chẳng ngon chút nào." Liễu Vân mỉm : "Chỉ là góp ý thôi, việc nhỏ nhặt tiện tay mà, vả còn bán một cái nhân tình. Lỡ ngày chúng cũng cần tìm hợp tác, để ấn tượng vẫn hơn." Lương Hạnh Hoa mặt mũi ngơ ngác: "Muội hiểu, nhưng tam tẩu thì . Cái Hà chưởng quỹ với cái thiếu đông gia gì đó, cũng khá , chuyện khách khí." Liễu Vân ngẩng đầu trời, mây đen bắt đầu tụ tập, nhíu mày : "Chúng nhanh lên, lát nữa mà mưa lớn e rằng sẽ phiền toái."
Thế nhưng lời chẳng linh, lời dở ứng. Liễu Vân dứt lời, trời bắt đầu đổ mưa lâm râm. Hai chị em dâu vội vàng quanh quất, tìm một chỗ trú mưa. Chợt thấy phía truyền đến tiếng xe ngựa đang tới — "Tam tẩu, tẩu kìa!" Liễu Vân ngẩng đầu , phát hiện là Ngưu đại thúc đáng lẽ về thôn từ sớm. "Là Ngưu đại thúc!" Hai như gặp nhân, vội vàng chạy tới, tới gần mới xe còn một khác. Không ai xa lạ, mà là ruột thịt của bọn họ, Lương Thiếu Bân.
"Chàng tới?" Lương Thiếu Bân mím môi, đang định mở lời, Ngưu đại thúc vội cướp lời: "Ban nãy vốn định đợi hai con ở chợ Đông, nhưng đều thúc giục, nên chúng đành về . Khi chúng về đến đầu thôn, liền thấy Thiếu Bân cầm ô đợi hai con, cũng sợ hai con chuyện gì, nên dẫn Thiếu Bân cùng tới." Liễu Vân cảm động vô cùng, kéo Hạnh Hoa nhanh chóng lên xe, thành tâm thật ý với Lương Thiếu Bân. "Đa tạ." Lương Hạnh Hoa mở chiếc ô để xe, Liễu Vân vội vàng né , vững Lương Hạnh Hoa khoe khoang.
"Tam ca, , ban nãy tam tẩu mời Phiêu Hương Lầu dùng bữa, ở trong đó lắm, chỉ là món ăn chẳng ngon, còn chẳng ngon bằng tam tẩu . Cái chưởng quỹ gì đó cùng thiếu đông gia cứ liên tục gặng hỏi ý kiến của với tam tẩu, phiền đến c.h.ế.t , nên chúng thấy mưa ngớt liền chạy ." Lương Thiếu Bân chỉ lặng lẽ lắng , trong lòng khỏi bật . Trời mưa đến tối sầm, còn tưởng hai kịp chuyến xe, chắc chắn đang trốn ở đó run lẩy bẩy. Nào ngờ là một chút cũng bạc đãi bản . Trên đường tới, vẫn luôn thúc giục Ngưu đại thúc cho xe bò nhanh hơn. Đôi mắt cũng sợ bỏ sót, quanh quất. Kết quả hai một chút cũng chẳng khiến bận tâm, hớn hở dùng bữa tại Phiêu Hương Lầu. Nhìn tâm trạng , vẻ cũng chẳng mưa lớn ảnh hưởng. Lương Thiếu Bân tuy mặt cảm xúc, nhưng Liễu Vân vẫn cảm nhận sự vui của . Vội dùng khuỷu tay thúc nhẹ Lương Hạnh Hoa, thì thầm: "Đừng nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khai-hoang-tranh-loan-the-nha-ta-song-qua-sung-tuc-roi/chuong-39-khong-dang-gia.html.]
Mèo con Kute
Ngay lập tức nàng đầu khan Lương Thiếu Bân: "Hôm nay trong nhà vẫn chứ? Người nhà họ Liễu tới ?" Lương Thiếu Bân lắc đầu: "Hôm qua xảy chuyện, nhà họ Liễu lời của thôn trưởng chấn nhiếp, nhất thời dám tới." Liễu Vân chỉ khô khan : "Vậy thì ." Tuy che ô, nhưng mưa gió thổi tạt khắp nơi. Khi trở về nhà, mấy ướt sũng. Trần thị nấu sẵn nước nóng và canh gừng, hết cho mấy uống nóng, bảo bọn họ nhanh chóng lau rửa sạch sẽ. Bên ngoài trời mưa, cũng thể ngoài. Liễu Vân tắm rửa xong, một bộ y phục khô ráo, liền định nấu mạch nha đường. Mạch nha trộn nếp hôm qua, giờ lên men đủ . Dùng vải gạc gói nhẹ nhàng vắt một cái, chất lỏng màu vàng nhạt liền thấm chảy xuống từ trong vải gạc. Đợi vắt xong bộ, liền dùng lửa nhỏ khuấy đều mà đun cạn.
Một lát , cả căn nhà tràn ngập mùi thơm ngọt ngào. Đợi chất lỏng sánh thành màu hổ phách đậm, Liễu Vân liền vội vàng rửa một cái vại sạch sẽ để đựng. Lại đem quả dâu tằm giấu trong gian đó rửa sạch đổ nồi, trộn lẫn với phần đường lỏng còn đun nhỏ lửa, cuối cùng nấu thành mứt quả mật. Chỉ là đáng tiếc, tuy mứt quả nấu xong, nhưng thể tới trấn . Vốn tưởng cơn mưa mùa hè đến nhanh, tất sẽ nhanh. Nào ngờ sáng ngày hôm tỉnh dậy vẫn là mưa phùn lất phất mờ mịt. Liễu Vân nghĩ đến trải nghiệm hôm qua ướt như chuột lột, sợ trận mưa lớn, dứt khoát nữa. Bận rộn lâu như , ở nhà nghỉ ngơi một ngày cũng . Lương Hạnh Hoa trấn cũng ý kiến gì, nhưng nàng yên liền đề nghị: "Tam tẩu, là chúng lên núi nhặt nấm ?" Liễu Vân mắt sáng bừng: "Đi! Nấm mất tiền, nhặt thì phí hoài." Liễu Vân vốn nghĩ hai họ là , nào ngờ mở cửa, Trần thị dẫn theo năm miệng ăn đông đúc đang đợi sẵn. Liễu Vân đầu liếc Lương Thiếu Bân một cái, đang định chào hỏi , bảo ở trông nhà, nhưng Lương Thiếu Bân vác giỏ theo ngoài.
Thôi , đều ngoài cũng thể bỏ , thì cùng . Cả nhà tới chân núi mới phát hiện, chỉ họ nghĩ đến việc nhặt nấm mất tiền, mà dân làng cũng ít thành từng nhóm lên núi . Quả hổ danh là dân lao động sống dựa núi mà ăn núi, việc nhặt nấm mưa cứ như là một phản xạ điều kiện , căn bản cần khác gọi. Chẳng trách, đó một tháng trời đều hề đổ một giọt mưa nào, mực nước sông suối nhỏ trong thôn càng ngày càng cạn. Hiếm khi một trận mưa lớn sảng khoái, đương nhiên sẽ bỏ lỡ việc nhặt nấm. Lương Hạnh Hoa dẫn đường, giới thiệu cho Liễu Vân những loại nấm thường thấy. "Mùa chúng chủ yếu nhặt nấm mỡ gà và nấm thông, đặc biệt là nấm mỡ gà , ăn thơm ơi là thơm, một mùi thịt gà. Nếu nhặt nhiều, chúng còn thể phơi khô mang thành bán." Liễu Vân nghĩ đến những tiểu thuyết từng , trong đó phần lớn cổ đại đều dám ăn nấm, tới đây hiểu hơn cả ? nghĩ thì thấy bản thật ngốc. Người là những mấy đời sống dựa núi mà ăn núi, thể nhận nấm ăn ? Chắc chắn là những tiểu thuyết nàng từng chuẩn xác. Lương Hạnh Hoa kéo Liễu Vân và Trần thị cùng , ba . Dân làng bên cạnh thấy đều nhịn : "Trần thị, ngươi hai cô con gái từ khi nào thế?" " , cứ như con gái ruột ."
Vợ của lão nhị, Lưu Thúy Lan, phía , thấy như , mắt đảo một vòng kéo mạnh tay áo của vợ lão đại. "Đại tẩu, tỷ thấy ? Người đều nương đối với Liễu Vân cứ như con gái ruột, tỷ còn nương thiên vị nàng , lừa quỷ !" Mạnh Tiểu Nga bất đắc dĩ rụt tay áo về. "Thúy Lan, nhầm , là 'cứ như con gái ruột', vả vợ lão tam tuổi còn nhỏ, nương chiếu cố nhiều hơn chẳng là lẽ thường ?" Lưu Thúy Lan xong bĩu môi, nhịn châm chọc : "Hừ, tỷ cứ chờ xem, xem lát nữa tiểu cô tử nhặt nấm sẽ mang về nhà nào." Mạnh Tiểu Nga nhẫn nại dỗ dành: "Chẳng chỉ là một chút nấm, chẳng đáng bao nhiêu tiền, vả tiểu gần đây vẫn luôn ăn cơm ở nhà lão tam, nấm nàng hái đưa cho nhà lão tam cũng là lẽ đương nhiên."