Khai hoang tránh loạn thế, nhà ta sống quá sung túc rồi! - Chương 5: Hòa Bình ---
Cập nhật lúc: 2025-10-05 12:57:43
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm qua bên ồn ào nhỏ, Trần Thị lo lắng cả đêm, luôn sang xem tình hình, sợ chọc con dâu lão tam vui, nên đành nhịn đến giờ. Cho đến sáng nay, thấy bên cạnh tiếng động, bà mới tìm cớ sang. Nào ngờ mở cửa là Liễu Vân, nàng còn gọi bà hai tiếng "nương".
Không chỉ cách xưng hô đổi, con cũng đổi, gương mặt đều toát lên vẻ sạch sẽ và nhanh nhẹn. Hơn nữa còn để lão tam giường, bản nàng thì dậy sớm nấu cháo.
Liễu Vân thấy phản ứng của chồng mãnh liệt như , lúc mới nhớ thái độ của nguyên chủ đối với chồng vô cùng tệ bạc, lập tức cảm thấy ngượng ngùng. nghĩ , sớm muộn gì cũng bước bước , huống hồ chồng trông vẻ là . Nếu là khác, thấy con trai ép cưới một đứa con dâu gì như , sớm loạn bao nhiêu . Cứ như mà xem, bà chồng thật sự chút lòng Bồ Tát.
Liễu Vân suy nghĩ một thoáng, liền chủ động mở miệng giải thích: "Nương, đây còn nhỏ hiểu chuyện, nếu gì khiến nương tức giận, xin nương tha thứ, và Thiếu Bân sẽ sống với ."
Trần Thị đầu tiên ngây , mở miệng rơi hai hàng nước mắt nóng hổi, nắm lấy tay Liễu Vân, kích động đến nên lời. Sau cơn phấn khởi, nhớ đang mang theo hai quả trứng, bà vội vàng lấy lén lút nhét cho nàng: "Trứng con luộc ăn cùng lão tam, con xem con bận đến toát mồ hôi đầy mặt, cần bồi bổ thật ."
Nói xong như nhớ điều gì đó: " , hôm lão tam mất một con rắn của con, hôm nay sẽ bảo lão đại lên núi bắt cho con hai con về."
Liễu Vân thấy rắn, da gà nổi hết lên, lắc đầu như trống bỏi.
"Không , ăn nữa, nương đừng bao giờ gửi đến ạ."
Trần Thị còn tưởng nàng vui, hỏi đầy lo lắng: "Sao ? Con thích ăn canh rắn nhất ?"
Liễu Vân dọa cho hồn vía lên mây, đành kéo khác chịu tội : "Cái đó... là Thiếu Bân, sợ rắn, cho nên ăn nữa."
Lời dứt, một trận lớn từ tường vọng tới, trong tiếng còn xen lẫn một tia châm chọc: "Thôi , còn ăn nữa ư? Nàng mà ăn, theo họ nàng !"
Liễu Vân ngẩng đầu , liền thấy em gái ruột của Lương Thiếu Bân, Lương Hạnh Hoa, đang sấp tường ngăn giữa hai nhà mà hóng chuyện.
Trần Thị vui mà quát nàng một tiếng: "Con năng linh tinh cái gì ? Sao chuyện với chị dâu thứ ba của con như thế? Không lớn bé gì cả!"
Nói xong hiền hậu, Liễu Vân: "Hạnh Hoa nó là thế đấy, con đừng chấp gì."
Lương Hạnh Hoa , hừ lạnh một tiếng: "Nương, xin nàng gì? Lời nàng nương cũng tin thật ?"
"Nương còn ? Đêm qua đàn bà hạ t.h.u.ố.c ca ca thứ ba, hai bọn họ giày vò cả nửa đêm ngủ! Chị dâu thứ hai rình ở chân tường ngóng thật rõ, tin cứ hỏi xem!"
Trần Thị ngờ hôm qua còn chuyện , chấn động con dâu thứ ba.
Khóe miệng Liễu Vân giật giật vì ngượng ngùng, đành c.ắ.n răng bịa một lý do: "Nương, chỉ là vội vàng con, Thiếu Bân cứ mãi chịu, nhất thời hồ đồ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khai-hoang-tranh-loan-the-nha-ta-song-qua-sung-tuc-roi/chuong-5-hoa-binh.html.]
Hai vợ chồng lão tam vẫn luôn động phòng, chuyện Trần Thị rõ, vì thế bà vẫn luôn áy náy trong lòng. Cứ như mà xem thì đêm qua hai nhất định động phòng , cho nên con dâu lão tam mới đổi lớn đến . Thủ đoạn quả thật đúng lắm, nhưng dù kết quả cũng , thế là bà lập tức biến lo thành vui.
"Tiểu Vân, con và lão tam thành vợ chồng thật sự, nhất định sống thật , t.h.u.ố.c đó con hãy cất , dùng nữa ."
Nói xong vội vàng trong phòng xem lão tam một cái, vội vội vàng vàng rời .
Liễu Vân thấy chồng vẻ khó xử, lập tức hiểu bà hiểu lầm nàng và Lương Thiếu Bân "thành chuyện", giải thích nhưng kịp, trơ mắt bà đóng cửa chính .
Lương Thiếu Bân đang giường trong phòng, thấy mẫu dễ dàng tin lời Liễu Vân như , ngay cả hỏi xác nhận một chút cũng , khỏi khổ. Kiếp mẫu cũng luôn bảo vệ đàn bà đó như , cho dù nàng lừa gạt xoay như chong chóng, vẫn kiên trì nghĩ về nàng . Nếu vì thấy mẫu sức khỏe , khiến bà đau lòng, kiếp hai bọn họ sớm hòa ly , cũng sẽ xảy những chuyện tồi tệ .
Liễu Vân đang trong sân, nào ngờ Lương Thiếu Bân là một thư sinh lén lút trộm bọn họ chuyện. Nàng lúc đang trong sân khoanh tay, cùng Lương Hạnh Hoa mắt lớn trừng mắt nhỏ. Lương Hạnh Hoa đối diện nàng, lè lưỡi trợn mắt, Liễu Vân hề lay động, khiến Lương Hạnh Hoa vốn dĩ luôn mạnh mẽ cũng chút luống cuống. Nếu là bình thường, nàng sớm nhảy dựng lên mà mắng , lẽ nào chị dâu thứ ba thật sự đổi tính nết ?
Chưa đợi Lương Hạnh Hoa nghĩ rõ, Trần Thị trở về sân nhà , giơ chổi lên liền đuổi nàng xuống. Liễu Vân rõ tiếng kêu la đau đớn ầm ĩ từ phía đối diện vọng tới, phì một tiếng bật .
Nhìn hai quả trứng tay, đột nhiên mắt nàng sáng rực. Nàng còn lo ăn cháo trắng dinh dưỡng, đây chẳng buồn ngủ thì gặp chiếu manh ? Liễu Vân lập tức lấy bát đập trứng, thêm chút muối và nước lạnh, khuấy nhanh xong hớt bọt, đặt lên nồi chưng cách thủy. Đợi khi trứng chưng chín, Liễu Vân múc một bát cháo trắng, mang phòng ngủ.
Vào trong một cái, tư thế của Lương Thiếu Bân vẫn đổi. Không c.h.ế.t chứ? Liễu Vân khẽ gọi một tiếng, tiến lên thành thạo đưa tay chuẩn thăm dò thở. Nào ngờ giây tiếp theo, Lương Thiếu Bân chợt mở cặp mắt hẹp dài , giọng lạnh lùng còn mang theo một tia châm chọc: "Có ngươi thất vọng ?"
Liễu Vân giật , trong lòng trợn trắng mắt, thầm mắng một tiếng "đồ điên rồ", mặt cố giữ bình tĩnh.
"Ngươi là , dùng bữa ."
Lương Thiếu Bân đầu một cái, phát hiện bàn cạnh giường một bát cháo trắng và trứng chưng. Bát cháo trắng tinh như tuyết, sạch sẽ tạp chất. Bề mặt trứng chưng trơn mịn, như ngọc béo dê, nhưng quả thật bỏ thứ gì . Hắn cảnh giác liếc Liễu Vân: "Sao nàng ăn?"
Liễu Vân sớm ăn một bát hoành thánh, thật khẩu vị ăn mấy thứ , thế là mím môi: "Vừa ăn ở phòng bếp ."
Ánh mắt Lương Thiếu Bân đầy suy tư. Vừa rõ ràng, mẫu tổng cộng mang đến hai quả trứng, đều ở trong bát , nàng một miếng cũng ăn, bộ để cho ?
Liễu Vân liếc một cái, lập tức hiểu đang nghĩ gì, nhất thời khí huyết dâng trào. Giữa ban ngày ban mặt, cầm thú, thể sáng sớm bỏ t.h.u.ố.c bát? Thật là chỗ nào để lý lẽ! nghĩ , đàn ông chắc là mắc chứng rối loạn căng thẳng chấn thương, dù chuyện đêm qua náo loạn quả thật quá, cảnh giác đến tột độ cũng là điều bình thường.
Liễu Vân từng yêu đương, nhưng nàng đây từng nuôi một con ch.ó con, con ch.ó đó khi căng thẳng thì lông dựng ngược, một chút tiếng động cũng sợ hãi. Nghĩ đến đây, Liễu Vân trấn tĩnh tâm thần, kiên nhẫn giải thích: "Ta uống cháo , trứng là để riêng cho ngươi bồi bổ thể, bỏ thứ gì cả."
Nào ngờ nàng càng bình tĩnh, Lương Thiếu Bân càng nghi ngờ, hừ lạnh một tiếng đẩy đẩy bát.
Mèo con Kute
"Nàng ăn ."