Khai hoang tránh loạn thế, nhà ta sống quá sung túc rồi! - Chương 52: ---

Cập nhật lúc: 2025-10-05 12:58:24
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nói đoạn, nàng vẻ tiện tay, nhưng thực chất là cố ý cầm lấy một thỏi đắt nhất hỏi giá. Lưu Thúy Lan giá tiền, gấp đôi giá son môi, trong lòng run rẩy, vội vàng : “Tiểu ở tuổi hoa, thoa son phấn cũng xinh lắm .” Lương Hạnh Hoa cũng nhận tam tẩu cố ý, nàng giả vờ tức giận đón lấy hộp phấn.

 

“Nhị tẩu khăng khăng xin , mà giờ đến một hộp son phấn cũng nỡ mua cho , thì cần nữa, chúng về thôi.”

 

Lưu Thúy Lan nào chịu buông tha, nàng vội vàng tiến lên, dốc hết tiền thưởng từ Lưu Trạch, cùng với chút tiền riêng cuối cùng mang từ nhà đến, gom góp mãi mới đủ mua một hộp son phấn. Liễu Vân thấy nàng xót tiền như , trong lòng bật , “Nhị tẩu còn tiền nữa ? Vậy lát nữa còn lâu uống ?”

 

Nghe lâu, Lưu Thúy Lan tinh thần phấn chấn, “Đương nhiên là , yên tâm , tiền uống vẫn còn.”

 

nàng chỉ việc dẫn đến, còn chi phí thì căn bản cần nàng chi trả. Bốn từ cửa hàng thẳng đến lâu, lên đến lầu hai, Lưu Thúy Lan vội vàng tìm một chỗ bên cửa sổ tầm nhất.

 

“Ngồi đây , ở đây thể thấy chợ bên ngoài, thật náo nhiệt bao.”

 

Liễu Vân và Lương Thiếu Bân , quanh một lượt, thuận theo xuống. Mấy xuống lâu, ngoài cửa sổ vọng đến tiếng xe ngựa, Lưu Thúy Lan phấn khích bật dậy, ngoài cửa sổ : “Ta xuống lầu xem điểm gì , các ngươi đợi chút nhé.”

 

Liễu Vân và Lương Thiếu Bân đều nàng xuống lầu đón , đợi , liền trực tiếp từ trong giỏ lấy tro bếp chuẩn sẵn. Lương Thiếu Bân canh chừng, Liễu Vân thì dùng ngón tay bôi một ít tro bếp, xoa xoa lên mặt Hạnh Hoa. Lương Hạnh Hoa sợ hãi rụt về phía , “Tam tẩu gì thế?”

 

Liễu Vân ngoắc tay về phía nàng, “Tam tẩu hại , đây, đừng hỏi nhiều, tối về nhà sẽ thịt kho tàu cho ăn.”

 

Mèo con Kute

“Thật ?”

 

“Đương nhiên , thịt kho tàu nhiều thịt hơn sườn kho tàu, còn béo mà ngấy.”

 

“Được thôi, đây.”

 

Lương Hạnh Hoa ngoan ngoãn ghé mặt gần. Liễu Vân dốc hết sức, đem bộ kỹ thuật trang điểm học cả đời ở kiếp sử dụng. Cho đến khi thấy tiếng bước chân gấp gáp lên lầu, nàng vội vàng rụt tay . Nàng đưa tay cho tóc Lương Hạnh Hoa rối bời thêm một chút. Lương Thiếu Bân trở về chỗ cũ xuống. Vừa xuống, thấy đối diện, suýt chút nữa phun trong miệng . Hắn còn tưởng Liễu Vân sẽ bôi bừa bãi bẩn mặt Hạnh Hoa chút thôi, ngờ nàng kỹ thuật đến . Một khuôn mặt đầy sẹo rỗ, nốt ruồi lớn ở khóe miệng càng thu hút sự chú ý, đến mức thể giả lẫn lộn với thật. Liễu Vân khoanh tay kiêu hãnh thưởng thức tác phẩm của . Biểu cảm của hai thật kỳ lạ, Lương Hạnh Hoa hiểu, “Đẹp ?”

 

Lương Thiếu Bân nhịn , “Đẹp lắm, lát nữa đừng lộn xộn cũng đừng lên tiếng.”

 

Vừa dứt lời, Lưu Thúy Lan nhanh chóng lên lầu. Vừa vui vẻ giới thiệu với phía , “Ôi chao, ngờ tình cờ gặp ở đây.”

 

“Nghe Lưu lão gia là ham tiền tài, đến gặp tam nhà , là một dung mạo xuất chúng.”

 

“Còn tiểu cô tử nhà , nàng cũng là một xinh hiếm khắp vùng.”

 

Lúc chuyện, mấy đến bên cửa sổ. Lưu Thúy Lan đang định đầu giới thiệu với ba , nào ngờ giật kêu lên: “Ai da, Hạnh Hoa thế?”

 

Liễu Vân và Lương Thiếu Bân mặt mày bình tĩnh, “Nhị tẩu thế? Hạnh Hoa vẫn ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khai-hoang-tranh-loan-the-nha-ta-song-qua-sung-tuc-roi/chuong-52.html.]

“Ta hỏi là mặt mũi, khuôn mặt ?”

 

“Chắc là bệnh ban tái phát , nàng chẳng vẫn luôn như .”

 

“Này, đừng chạm , thứ lây nhiễm đấy.”

 

Vừa lây nhiễm, Lưu Thúy Lan sợ hãi vội vàng rụt tay , còn lùi hai bước. Còn Lưu lão gia cùng thì mặt mày xanh mét, “Hừ” một tiếng, phất tay áo xuống lầu. Lưu Nhị thấy chuyện hỏng bét, tức giận tát vợ một bạt tai, “Xem ngươi chuyện gì đây!” Vợ Lưu Nhị đ.á.n.h cho choáng váng, Lưu Thúy Lan vội vàng tiến lên ngăn Lưu Nhị cho , “Lưu quản sự, đây là hiểu lầm.”

 

“Muội của còn lắm, đây chỉ là tạm thời thôi, rửa là sẽ .”

 

Lưu Nhị tin lời nàng , đầu một nữa, suýt chút nữa nôn cả cơm nguội qua đêm , “Cút , ghê tởm c.h.ế.t mất!” Nói đoạn, đẩy Lưu Thúy Lan , nhanh chóng xuống lầu đuổi theo lão gia rời .

 

Vợ Lưu Nhị tát giữa chốn đông , trong lòng tức giận, đồng thời cũng sợ vì thế mà đắc tội với Lưu lão gia, vội vàng theo. kịp khỏi lâu, nàng Lưu Thúy Lan đuổi kịp kéo , “Lưu nhị tẩu tử, ngài thể , hóa đơn lâu còn thanh toán .”

 

“Tiền nước của bốn chúng còn …”

 

“Cút ngay!” Không đợi Lưu Thúy Lan xong, vợ Lưu Nhị ngắt lời nàng . Chỉ trong chốc lát như , xe ngựa mất, lửa giận kìm nữa. Vợ Lưu Nhị đầu liền tát Lưu Thúy Lan một bạt tai, “Ngươi còn mặt mũi hỏi tiền nước ?”

 

“Hôm đó ngươi thế nào? Giờ mang đến hạng gì, trong lòng ngươi ?”

 

Lưu Thúy Lan miệng khó cãi, cũng chuyện hôm nay thành . Nàng cũng giải thích, nhưng quý nhân nào tâm tư nàng . Nàng nghĩ nghĩ quyết định đòi bao nhiêu thì đòi, “Ngài đúng, nhưng tiền nước và điểm tâm , chúng cần trả.”

 

“Hơn nữa, để tiểu đến đây, còn mua son phấn cho nàng , bạc cũng nên do ngài trả mới .”

 

Tức giận chịu nổi, nàng trực tiếp động tay động chân cãi vã. Lưu Thúy Lan cũng nổi nóng, hai trực tiếp xé áo ngay cửa lâu. Không ít qua đường đều dừng chân xem trò vui. Khi hai đ.á.n.h kịch liệt, của lâu mời quan binh đến, “Chính là hai nàng gây rối ở đây, chúng đến việc ăn cũng thể.”

 

Hai đang lúc nóng giận, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, thấy quan binh thì sợ tái mặt, vội vàng buông đối phương . Lưu Thúy Lan tức giận đến mức còn sợ hãi, vội vàng đổ trách nhiệm, “Quan gia, các ngài đến thật đúng lúc, xin các ngài phân xử trái.”

 

“Nói rõ là dẫn nhà đến xem mặt, nàng trả tiền nước, giờ ưng ý, nàng trả tiền nước, đạo lý như .”

 

Vợ Lưu Nhị “phì” một tiếng, “Nếu ngươi tư tâm đuổi tiểu cô tử khỏi nhà, đến cầu xin khen đó lấy khen để, thể dẫn đến xem mặt ? Ngươi mang đến hạng gì mà trong lòng ngươi rõ!”

 

Lưu Thúy Lan thấy ở thế yếu, liền ôm mặt òa lên, “Các ngươi ở Lưu Trạch thể ức h.i.ế.p quá đáng, đến một ly tiền nước cũng nỡ trả.”

 

Vợ Lưu Nhị ngờ nàng dám lôi Lưu Trạch , tức đến mức dậm chân, “Ngươi câm miệng! Cẩn thận tìm nhổ lưỡi ngươi, xem ngươi còn dám ăn lung tung !”

 

Mọi ban đầu còn rõ tình hình, là Lưu Trạch thì cái gì cũng hiểu rõ. “Chẳng trách ban nãy thấy xe ngựa của Lưu lão gia ngang qua lâu , thì là đến xem mặt cô nương.” Cũng sợ Lưu Trạch, mở miệng : “Không ưng ý là chuyện , nếu ưng ý thì thật xui xẻo bao, đến cùng thì dính tẩu tử cũng xui xẻo, dám dẫn tiểu cô tử cho Lưu lão gia xem mặt, đến cha nàng cũng chê tuổi lớn chứ.”

 

 

Loading...