Khai hoang tránh loạn thế, nhà ta sống quá sung túc rồi! - Chương 57: Tạm Dừng ---

Cập nhật lúc: 2025-10-05 12:58:29
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Kể từ khi Trần thị dọn tấm chiếu trải sàn , hai vẫn luôn chung một giường. Liễu Vân về chủ động căng một sợi dây ở giữa, tối treo một tấm ga trải giường tạm thời ngăn cách, sáng thu . Hơn nữa, bình thường hai đều lượt tắm rửa, chờ Lương Thiếu Bân tắm xong lên giường, Liễu Vân thường ngủ, nên cũng quá ngượng ngùng. hôm nay Liễu Vân quá đỗi phấn khích, đợi Lương Thiếu Bân tắm xong trở về mà vẫn tài nào chợp mắt.

 

Thấy y xuống cũng trằn trọc ngủ, nàng nhịn bèn khơi chuyện: “Lương Thiếu Bân, thấy sự phân công công việc hôm nay của thế nào?”

 

Lương Thiếu Bân liếc tấm ga trải giường chắn tầm mắt, thản nhiên đáp: “Rất .”

 

Liễu Vân trong lòng chút đắc ý, dù thì sắp thêm vài nguồn thu nhập .

 

“À , dẫn đại ca và nhị ca lên núi săn thú và đốt than. Ta bảo việc khác, sẽ lỡ việc chứ?”

 

“Không , chờ nàng bên bận rộn xong cũng muộn, mùa thu lên núi.”

 

“Ồ, nuôi lừa con ?”

 

“Chắc khó , lừa dễ nuôi hơn cả ngựa và bò, cũng yếu ớt.”

 

Nói xong, Lương Thiếu Bân bỗng bật .

 

Không hiểu , hôm nay lời lẽ của y nhiều hơn hẳn.

 

tấm màn che, nhưng đầu, Lương Thiếu Bân vẫn thể thấy vẻ mặt của Liễu Vân. Chỉ thấy khóe môi nàng mang theo ý , những vết sẹo mụn mặt nàng ngày gần như mờ hẳn, còn rõ, trắng trẻo sạch sẽ như quả trứng bóc vỏ. Mái tóc đen nhánh cũng xõa tung, tùy ý trải gối.

 

Thình thịch… thình thịch… thình thịch… Không hiểu , Lương Thiếu Bân cảm thấy tim dường như đập nhanh hơn nhiều, y vội vàng thu hồi ánh mắt sang nơi khác.

 

Trầm mặc hồi lâu, y lấy năm lượng bạc chuẩn sẵn trong , xuyên qua tấm màn đưa cho nàng.

 

Liễu Vân giật . Chờ nàng rõ là bạc, bèn vén màn về phía y: “Đây là ?”

 

Lương Thiếu Bân mặt mày thản nhiên: “Tiền mua lừa con, nên trả một nửa.”

 

Liễu Vân chút hiếu kỳ: “Chàng lấy bạc ở ?”

 

“Nếu là nhặt , nàng tin ?”

 

Liễu Vân trực tiếp lườm một cái.

 

“Đương nhiên là tin! chuyện tiền riêng, sẽ hỏi nhiều. Chúng đây , ngoài chi tiêu , những bạc khác ai tự giữ lấy.”

 

Lương Thiếu Bân nhíu mày: “Cho nên mới tiền mua lừa con sẽ trả một nửa, đây cũng coi như là chi tiêu trong nhà.”

 

Liễu Vân nhận lấy bạc, vẻ mặt chút rối rắm, do dự một lát vẫn trả .

 

“Thôi , đằng nào sang xuân năm cũng . Ta nghĩ đến lúc đó sẽ mang con lừa con kéo hành lý, nên con lừa cứ để bỏ tiền mua , để khỏi phiền phức khi chia gia tài.”

 

Lương Thiếu Bân thấy nàng do dự, còn tưởng là nàng ngại ngùng, ngờ nàng nghĩ đến chuyện chia tay mùa xuân năm .

 

Nghe ngữ khí của nàng, dường như ngay cả việc chuyển nhà dùng xe gì kéo nàng cũng tính toán xong xuôi, trong lòng y bỗng nhiên trống rỗng. Y hồn , cảm thấy phản ứng của chút kỳ lạ: “Chuyện mùa xuân năm ai mà , thời gian còn sớm mà.”

 

Liễu Vân khẽ : “Không sớm , sắp thu , thu là đến mùa đông, đông qua là xuân tới.”

 

Lương Thiếu Bân đột nhiên cảm thấy cách nào với phụ nữ , y "ừ" một tiếng, dứt khoát ném bạc về phía nàng, xoay .

 

“Bảo nàng cầm thì cứ cầm , ngủ đây.”

 

Liễu Vân thấy y quyết tâm đưa bạc, nàng đành khó lòng từ chối, bèn nhận lấy.

 

“Được thôi, cứ coi như là góp tiền mua , đến lúc chia tay tính cũng . Biêt đến lúc đó kiếm tiền mua xe ngựa thì , lúc đó cỗ xe lừa cứ để cho .”

 

Liễu Vân vui vẻ cất bạc , nhắm mắt , rằng những lời của nàng khiến Lương Thiếu Bân tức đến nghẹn.

 

Y nhắm mắt nhưng ý định ngủ. Mãi cho đến khi tiếng hít thở đều đặn từ bên cạnh truyền đến, y mới kìm khẽ vén màn nàng một cái.

 

Thấy nàng đang say ngủ, y chút bực bội xuống.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khai-hoang-tranh-loan-the-nha-ta-song-qua-sung-tuc-roi/chuong-57-tam-dung.html.]

…… Ngày hôm .

 

Cả hai nhà đều ngủ ngon giấc, nhưng mỗi đều trông tỉnh táo.

 

Mèo con Kute

Bình minh rạng đông, mấy đến giúp Liễu Vân việc, khiến Liễu Vân cũng đành dậy thật sớm.

 

Tối qua khi ngủ Liễu Vân nấu xong thạch sương sáo, giờ phút thành hình hảo. cá hun khói vẫn , nên mới vội vàng đến giúp.

 

Đông thì sức mạnh lớn, cá nhỏ thì để nguyên con, cá lớn thì cắt khúc, đốt lửa chiên cá mỗi một việc, thành công đoạn dây chuyền.

 

Liễu Vân chỉ phụ trách pha chế nước sốt, coi như chiên xong hai là cho ngâm cùng, đó vớt để ráo là .

 

Liễu Vân khá nhàn rỗi, tiện tay dùng dầu thừa chiên một nồi bánh quẩy.

 

Bột là nàng ủ xong từ hôm qua cho gian tùy . Lấy cần nhào, trực tiếp cán thành hình vuông, dùng d.a.o cắt thành dải dài, hai dải đặt chồng lên , dùng đũa ép một cái là .

 

Dải bột dài cho chảo dầu, lập tức phồng to lên.

 

Mọi vốn nghĩ hôm nay nhiều việc, ăn sáng kịp thì thôi ăn, xong việc ăn bữa trưa cũng . Không ngờ Liễu Vân nhanh nhẹn xong bữa sáng như .

 

Mấy những dải dài màu vàng óng vớt từ chảo dầu, tuy là món gì, nhưng đều kìm mà chảy nước dãi.

 

“Tam tẩu, đây là gì ?”

 

Triều đại bánh quẩy, nhưng đồ chiên rán luôn quý giá. Người nhà đẻ từng chiên bánh quẩy ở nhà, Lương Hạnh Hoa cũng là lẽ thường. Đừng là Lương Hạnh Hoa, ngay cả đại ca đại tẩu cũng mà.

 

Chỉ Trần thị nhận : “Đây là bánh chiên (quả tử chiên), năm xưa khi cưới cha các con, cha các con Giang Đô Phủ việc, khi về mang cho .”

 

Nhắc đến cha của các con, khóe mắt Trần thị khỏi lấp lánh những giọt lệ nhớ nhung.

 

Khi những chiếc bánh quẩy Liễu Vân gắp , trong đáy mắt bà tràn đầy hoài niệm.

 

Liễu Vân ngờ, hành động vô ý của khơi gợi nỗi buồn thời trẻ của chồng. Nàng vội vàng lấy đĩa, đặt hai chiếc bánh quẩy lên đưa sang.

 

“Nương, xem cái của con ngon hơn cái cha mua ngon hơn?”

 

Trần thị lau giọt lệ nơi khóe mắt, nhận lấy đĩa, cầm chiếc bánh quẩy c.ắ.n một miếng, bật .

 

“Tiểu Vân ngon hơn. Cha các con mang về khi đó đều nguội , giòn rụm thế .”

 

Khi Trần thị ăn bánh quẩy, mấy con đều bà với vẻ mặt lo lắng, thấy bà cuối cùng cũng , họ mới yên tâm.

 

Liễu Vân chiên hai mươi chiếc, chiên bảo cứ ăn những chiếc nguội.

 

“Bánh chiên ăn lúc còn nóng. Ăn xong chúng còn trấn, các ngươi đừng khách sáo.”

 

Lương Hạnh Hoa là khách sáo nhất. Thấy đại ca đại tẩu và nhị ca còn ngại ngùng, cô bé bèn tự gương, c.ắ.n mạnh một miếng, lập tức thơm đến sực nức.

 

“Bánh chiên ngon thật, các ngươi cũng mau nếm thử .”

 

Lương Thiếu Bân cầm đũa gắp cho .

 

Thời gian quả thật còn sớm nữa, cũng di chuyển việc khác, mà vây quanh bếp lò xem Liễu Vân chiên ăn.

 

Bánh quẩy bên ngoài giòn rụm màu vàng óng, c.ắ.n một miếng, bên trong mềm xốp, chỉ là ăn vội quá sẽ bỏng miệng.

 

giống như Liễu Vân , nóng hổi mới ngon.

 

Đại tẩu ăn hai miếng thấy Liễu Vân vẫn còn bận, bèn mở miệng : “Tam cứ ăn , giúp lật, xem , hình như cũng giống chiên cá thôi.”

 

Liễu Vân xua tay: “Không cần , chỉ còn vài chiếc nữa là chiên xong , chị cứ ăn của .”

 

Thấy nàng chịu buông tay, Lương Hạnh Hoa bèn với tam ca: “Tam ca cầm cái đưa cho tam tẩu ăn , để nàng ăn vài miếng lót .”

 

 

Loading...