Khai hoang tránh loạn thế, nhà ta sống quá sung túc rồi! - Chương 63: Hạ Sơn ---

Cập nhật lúc: 2025-10-05 12:58:35
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trần thị xong hết ngẩn , đó vành mắt hoe đỏ, “Được ! Ngày mai sẽ , bảo ba bọn chúng nhanh chóng .” Đây là cách Liễu Vân tạm thời nghĩ , Lương Thiếu Bân đó nào . Chàng cũng ngờ nàng đưa cách , bức tường vốn là do nàng đòi đắp lên.

 

Chờ khi về nhà bên cạnh, trong viện chỉ còn hai vợ chồng son, Lương Thiếu Bân nhịn hỏi: “Nàng thật sự mở cửa ? Nếu mở, về đóng sẽ khó đấy.”

 

Liễu Vân sớm nghĩ kỹ , “Trước đây đắp tường là để chống Lưu Thúy Lan, giờ nàng , mở một cánh cửa thôi, gì mà hối hận.”

 

Lương Thiếu Bân mấy tin tưởng, dò hỏi: “Nếu như , dứt khoát dỡ bỏ bức tường luôn ?”

 

Liễu Vân vẻ mặt điềm nhiên, “Không , dỡ tường , chuyện của chúng chẳng sẽ bại lộ ?”

 

Lương Thiếu Bân thầm nghĩ, từng thấy kẻ nào dối mà thể bịa lời giải thích liền ngay đó. Dù thì Lưu Thúy Lan quả thật còn ở đây nữa, Liễu Vân nhắm ai thì nhắm đó .

 

……

 

Ngày hôm .

 

Liễu Vân và Lương Hạnh Hoa ở nhà xà phòng, bảo Lương Thiếu Bân đưa đại ca đại tẩu lên trấn.

 

Chờ khỏi, hai cô cháu dâu dọn dẹp một chút, chuẩn lên núi hái hoa tươi.

 

May mắn , hoa hồng dại nở rộ lâu, hai lên núi lâu, liền tìm thấy một vạt hoa hồng dại còn tàn. Nghĩ rằng chẳng mấy chốc những bông hoa sẽ tàn, hai quyết định hôm nay hái thật nhiều về phơi khô.

 

Ngoài hoa hồng dại, còn hái ít bạc hà dại. Bạc hà chút già , nhưng giã lấy nước cốt cho xà phòng cũng , còn thể tăng thêm cảm giác the mát.

 

Làm xong hai thứ , liền men theo đường mòn sâu trong. Liễu Vân xem liệu loài hoa dại cỏ dại nào khác .

 

“Ừm, chủ nhân của Yên Hương Các dễ lừa, nhiều một chút, mới thể hiện chúng dụng tâm.”

 

Hai tìm kiếm nửa ngày, quả nhiên phát hiện thứ mới – một vạt kim ngân hoa rộng lớn. Những cánh hoa nhỏ màu vàng nhạt, trông vô cùng đáng yêu.

 

“Đây chẳng là Nhẫn Đông ?”

 

Lương Hạnh Hoa nhận , “Hồi nhỏ thường ngâm nước cho uống để trị rôm sảy đó.”

 

Liễu Vân gật đầu, “ , là Nhẫn Đông.”

 

“Thế nhưng mùi thơm gì, liệu thành công ?” Lương Hạnh Hoa ngửi nghi ngờ hỏi.

 

Liễu Vân bĩu môi, “Nàng thể trị rôm sảy, điều đó cho thấy hoa công hiệu. Nhẫn Đông thể giải độc thanh nhiệt, còn các loại rôm sảy, hắc lào, lở loét da đều thể dùng .”

 

Nghe còn thể chữa bệnh, mắt Lương Hạnh Hoa sáng rực, “Tốt như , mau hái .”

 

Hai từ lúc khỏi nhà liền ngừng nghỉ, việc đến chiều quả thật mệt mỏi chịu nổi. Hái kim ngân hoa gần xong, vội vàng tìm một tảng đá lớn xuống nghỉ ngơi ăn uống.

 

Hiếm khi núi một chuyến, Liễu Vân ăn ngó xung quanh, xem phát hiện gì khác .

 

“Hạnh Hoa, lát nữa khi về nhớ cắt thêm ít rau dền dại mang về nhé.”

 

“Cắt thứ đó gì? Giờ chắc chắn già nhai nổi .”

 

“Thân cây dền ngâm một chút thể đậu phụ thối.”

 

“Đậu phụ thối? Đậu phụ thối mà còn ăn ?”

 

“Ta khi nào lừa nàng? Nếu thấy ăn , đến lúc đó nàng đừng ăn.”

 

“Được , lát nữa sẽ cắt.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khai-hoang-tranh-loan-the-nha-ta-song-qua-sung-tuc-roi/chuong-63-ha-son.html.]

Lương Hạnh Hoa dù cũng nhỏ hơn Liễu Vân vài tháng, gầy hơn, dễ mệt mỏi, nghỉ một lát liền dậy tiếp tục cắt rau dền. Liễu Vân tự nghỉ ngơi một chút, đang định dậy, bỗng nhiên thấy một bóng quen thuộc xuất hiện ở sườn núi xa.

 

Thế nhưng bóng nhanh chóng xuyên qua sơn dã, động tác vô cùng nhanh nhẹn. Thoáng chốc, Liễu Vân còn tưởng gặp tuyệt thế cao thủ nào đó. Nhìn kỹ , chính là Lương Thiếu Bân! Nếu tận mắt chứng kiến, nàng thật sự thể tin Lương Thiếu Bân thường ngày trông nho nhã một mặt hoang dã đến .

 

Liễu Vân chăm chú, Lương Hạnh Hoa đang cắt rau dền phát hiện sự khác thường của nàng, thuận theo ánh mắt của tam tẩu xa, vội vàng dậy vẫy tay kêu lên.

 

“Tam ca! Chúng ở đây!”

 

Liễu Vân sực tỉnh, chuẩn ngăn nàng đừng gọi. Hai nãy một xổm một , Lương Thiếu Bân chắc chắn phát hiện . Nếu để Lương Thiếu Bân nàng thấy, chừng sinh nghi ngờ, thà giả vờ thấy thì hơn.

 

Lương Hạnh Hoa đột nhiên kéo , nghi hoặc hỏi: “Sao gọi? Tam ca chắc chắn là đến đón chúng xuống núi.”

Mèo con Kute

 

Liễu Vân bĩu môi, nàng nghĩ như . Thế nhưng quá muộn, khi Lương Hạnh Hoa dậy, Lương Thiếu Bân thấy hai , liền giảm tốc độ, men theo đường mòn chạy về phía .

 

Tranh thủ lúc còn đến, Liễu Vân kéo Lương Hạnh Hoa , hạ giọng dò hỏi: “Hạnh Hoa, tam ca đây thường xuyên lên núi ?”

 

“Không ạ, thường ngày đều ở nhà sách.”

 

“Vậy săn b.ắ.n ?”

 

“Ta từng thấy.”

 

“Có đốt than ?”

 

“Chắc là… ? Tam tẩu, nàng hỏi mấy cái gì?”

 

“Hỏi bâng quơ thôi, chỉ là hiểu rõ về tam ca lắm.”

 

“Thế thì gì khó , sẽ kể cho nàng nhiều hơn về chuyện cũ của tam ca.”

 

Trong lúc chuyện, Lương Thiếu Bân tới, Liễu Vân vội vàng kéo Lương Hạnh Hoa chuyển sang chuyện khác, “Huynh đến đây? Chẳng theo đại ca đại tẩu lên trấn ?”

 

Lương Thiếu Bân Liễu Vân hai lượt giải thích, “Ta giao hàng xong thì về , qua đây đón hai nàng về nhà.”

 

Lương Hạnh Hoa đắc ý , “Thấy , tam ca là đến đón chúng mà.”

 

Liễu Vân nặn một nụ gượng gạo.

 

Lương Thiếu Bân nhướng mày chằm chằm Liễu Vân, đưa một nắm quả hái tới, “Hai nàng nếm thử cái , hái ở đó.”

 

Liễu Vân cúi đầu , tay là mấy quả Bát Nguyệt Tạc. chắc chắn là khi họ phát hiện thì mới cố tình hái, chừng là để cố ý che giấu hành động của .

 

Bịa một lý do, Lương Hạnh Hoa quả nhiên dễ lừa, còn thật sự tin cái cớ . “Ta cứ bảo tam ca chạy về phía , hóa hái quả cho chúng .”

 

Nói xong hớn hở chọn một quả ngon nhất đưa cho tam tẩu, “Tẩu tử nếm thử , quả ngon lắm.”

 

Liễu Vân dễ lừa như Lương Hạnh Hoa, nhưng nàng giả ngây, thuận nước đẩy thuyền nhận lấy, “Thật ? Vậy nếm thử xem.”

 

Há miệng c.ắ.n một miếng, mùi vị cũng , giống chuối, cảm giác mềm mịn pha chút hương thơm, nhưng hạt thì quá nhiều. Liễu Vân c.ắ.n hai miếng mỏi quai hàm, thầm nghĩ quả còn kém xa chuối. Đáng tiếc ở đây chuối, nàng cũng tiện lấy chuối trong gian cho Lương Hạnh Hoa và họ thấy. Tiếc , quả chuối ngọt ngào mềm mại chỉ thể một nàng độc hưởng.

 

Lương Hạnh Hoa thấy tam tẩu ăn hai miếng liền dừng , cau mày hỏi: “Không ngon ?”

 

Liễu Vân mất hứng của nàng , “Ta đường sẽ từ từ ăn.”

 

Nói khỏi Lương Thiếu Bân một cái. tiếc, cái khí thế kinh diễm thoáng qua biến mất. Lương Thiếu Bân thấy nàng , còn tỏ vẻ thản nhiên đưa tay nhận lấy cái giỏ đeo lưng của nàng, “Về thôi.”

 

Liễu Vân cụp mắt che sự tò mò trong đáy mắt, “Ừm” một tiếng, “Được, xuống núi.”

 

Ba về đến nhà, liền thấy đại ca đại tẩu đang lùa xe lừa từ trấn trở về. Lúc lão đại lão nhị đang trong sân giúp dỡ tường lắp cửa.

Loading...