Khai hoang tránh loạn thế, nhà ta sống quá sung túc rồi! - Chương 7->>>13

Cập nhật lúc: 2025-10-05 12:57:45
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Về đến nhà, Liễu Vân hết ném ba con cá bắt bếp, dùng nước sạch nuôi dưỡng. Đợi đến khi bếp xem xét, nàng phát hiện bệ bếp và bát đũa dùng đều rửa sạch đặt về chỗ cũ, bình nước cũng đầy. Lại thò đầu phòng ngủ, Lương Thiếu Bân đang bàn, khí định thần nhàn lách điều gì đó. Xem nam nhân ngoài điểm ưa nàng , các phương diện khác cũng đến nỗi tệ. Nếu thể sống hòa thuận cùng , sự khó xử và bức bối hiện tại coi như miễn cưỡng thể chịu đựng. Cố gắng thôi, chịu đựng một năm nửa năm, đợi khi định hãy tính chuyện . Hiện tại điều quan trọng nhất là sống sót. Liễu Vân suy tính đại kế sinh tồn, đem quần áo, ga trải giường và nệm giặt trong máy giặt phơi dây thừng trong sân. Mà Lương Thiếu Bân từ đầu đến cuối cũng liếc nàng một cái.

 

Ngược , chồng nàng ở nhà bên cạnh lo lắng sang.

 

“Tiểu Vân, con suối giặt quần áo .” Trần Thị . Đến nơi, thấy đầy sân phơi ga trải giường, nệm và quần áo giặt sạch, chân bà như đóng đinh tại chỗ.

 

“Đây đều là những thứ con giặt ?”

 

Liễu Vân “Ừm” một tiếng, đầu thấy chồng nàng kinh ngạc .

 

“Giặt thật sạch sẽ, hình như còn một mùi hương thoang thoảng.”

 

Liễu Vân khóe môi khẽ cong, đó là lẽ dĩ nhiên, máy giặt bận rộn cả buổi sáng mà.

 

“Nương, chuyện gì ?”

 

Trần Thị lúc mới nhớ mục đích đến, xua tay : “Không chuyện gì. Ta con suối giặt quần áo, định bụng qua giúp con một tay. Tìm một vòng cũng thấy con , chẳng sợ con rơi xuống nước ?”

 

Liễu Vân thật sự ngờ chồng nàng luôn lo lắng cho an nguy của nàng. Thật sự cảm giác chút xa lạ, Liễu Vân thấy ngượng nghịu, nhất thời ứng phó . Nghĩ một lát, Liễu Vân chạy bếp bắt một con cá.

 

“Nương, con giặt xong quần áo thì bắt cá, nên thấy con.” Nói chuyện, nàng véo mang cá đưa lên mặt Trần Thị: “Con cá , nương mang về hầm canh, coi như thêm món ăn .”

 

Trần Thị nào chịu: “Không , con khó khăn lắm mới bắt , để cho hai đứa con ăn .”

 

Liễu Vân đắc ý : “Trong bếp còn nữa. Huống hồ buổi sáng nương chẳng mang hai quả trứng sang ? Cứ coi như là trả ân tình trứng gà. Anh em ruột cũng tính toán rõ ràng, chúng tách nhà , nương cứ giúp đỡ chúng con mãi, khác sẽ ý kiến đó.”

 

Trần Thị sững sờ, nhíu mày hỏi: “Con thấy lời đàm tiếu gì ?”

 

Liễu Vân lắc đầu, trong mắt lóe lên vẻ giảo hoạt, như thể vô tình . “Cũng chẳng gì. Buổi sáng ngoài giặt quần áo, mấy bà thím đều đang bàn tán chuyện của và Thiếu Bân tối qua, cả chuyện nương sáng sớm mang trứng sang cũng lan truyền .”

 

Liễu Vân chính là thẳng , nàng bất mãn vì nhị tẩu nàng đem chuyện riêng của nàng khắp nơi mà đồn thổi. mới chân ướt chân ráo đến đây, đất lạ lạ, tiện đối đầu trực diện với nhị tẩu. Đã , cứ giao chuyện cho chồng , cũng thăm dò xem thái độ của bà đối với chuyện . Tiện thể cũng để Lương Thiếu Bân , chuyện tối qua từ miệng nàng mà . Đừng vu oan cho nàng nữa!

 

Trần Thị xong lời Liễu Vân, lập tức nghĩ điều gì đó, bực bội : “Chắc là nhị tẩu con . Người thật sự là… Thôi , chuyện con đừng bận tâm, lát nữa nương sẽ chuyện với nó.”

 

Liễu Vân thấy tình hình , liền đưa con cá về phía . “Vậy nương, mang cá về .”

 

Trần Thị con cá đang thổi bong bóng, đành bất đắc dĩ nhận lấy: “Được , tấm lòng hiếu thảo của Tiểu Vân ghi nhận. Lát nữa sẽ bảo Hạnh Hoa vườn hái chút rau mang sang cho hai đứa con.”

 

Liễu Vân vui vẻ chấp nhận: “Vậy thì con xin tạ ơn nương.”

 

Con dâu lão tam đột nhiên trở nên ngoan ngoãn như , Trần Thị trong lòng đỗi vui mừng, vội vàng dặn dò nàng đừng quá vất vả. Bút lông của Lương Thiếu Bân vẫn lơ lửng giữa trung động đậy, mãi đến khi cuộc chuyện bên ngoài kết thúc, mới hồn. Hắn khỏi nhíu mày, thầm nghĩ: “Nữ nhân đột nhiên trở nên thông minh đến ? Mẫu đến một ngày nàng thu phục .” Hắn đầu , thấy đầy sân phơi quần áo và ga trải giường sạch sẽ, trong phòng cũng gọn gàng hơn nhiều. Lương Thiếu Bân khỏi ngẩn ngơ một lát, hoài nghi liệu ký ức của sai lệch chăng.

 

……

 

Liễu Vân tiễn chồng , trực tiếp về bếp chuẩn cơm trưa. Nàng hết múc nửa gáo bột tạp đen, lén lút trộn thêm một chút bột mì trắng, thêm nước nhào thành vón bột, đó nhồi thành khối bột. Đang định bắt đầu cá, liền thấy tiếng nhị tẩu Lưu Thúy Lan từ nhà bên cạnh vọng sang, ngay đó là tiếng Lương Hạnh Hoa phụ họa cho chồng. Hai lời qua tiếng , ai chịu ai, nhưng giọng Lương Hạnh Hoa rõ ràng lớn hơn, miệng nàng như đốt pháo tép, cãi lách chách ngừng. Nghe tiếng hai cãi vã, Liễu Vân dứt khoát ném hai con cá sạch chảo dầu chiên lên. Một tiếng “xèo” vang lên, chảo dầu bốc khói trắng, ngay đó hương thơm ngào ngạt bay . Sau khi phi thơm hành gừng tỏi, nàng trực tiếp thêm nước hầm. Đợi cá hầm một lát, Liễu Vân vội vàng vớt hết gia vị cho nồi , ném gian để hủy tang chứng. Tiếp đó, nàng dùng cây cán bột cán khối bột nhồi thành bánh, dán xung quanh thành nồi.

 

Vừa dán xong bánh, Lương Hạnh Hoa xách giỏ rau đến. Thấy đầy sân quần áo và ga trải giường Liễu Vân giặt, nàng kìm lẩm bẩm: “Vừa nương nàng giặt quần áo còn tin, cứ tưởng là chạy về nhà đẻ trốn việc chứ.”

 

Liễu Vân ngờ nàng tự lẩm bẩm thể to tiếng đến , nhớ đến chuyện nàng cãi với nhị tẩu, kìm “phụt” một tiếng bật . Lương Hạnh Hoa sắc mặt biến đổi, đầu hỏi: “Ngươi cái gì?”

 

Liễu Vân khóe môi nhếch lên: “Ngươi đang lẩm bẩm gì đấy?”

 

“Đây đều là đồ ngươi giặt ?”

 

“Không thì là ai?”

 

Lương Hạnh Hoa “chậc chậc” hai tiếng, tiến lên hai bước ném giỏ rau bếp: “Nương bảo mang đến.” Nói xong, nàng hít hít mũi, hít một thật mạnh, trợn mắt Liễu Vân. “Ngươi nấu cơm từ khi nào ?”

 

Liễu Vân nhướng mày, thêm một khúc củi lò: “Ta vốn dĩ nấu, thì ngươi nghĩ vóc dáng của là từ ?”

 

Lương Hạnh Hoa đ.á.n.h giá nàng một lượt, chọc : “Nói cũng .”

 

Đang định về, nàng đột nhiên thấy Liễu Vân vén nắp nồi lên. Trong nồi nước bốc lên nghi ngút, hương thơm lập tức tràn ngập cả gian bếp. Chân Lương Hạnh Hoa đang nhấc lên đặt xuống, nàng kỳ lạ : “Cá ngươi nấu chút mùi tanh nào ? Ngửi thơm lừng!”

 

Liễu Vân một tay cầm xẻng, tay lật bánh mì dán nồi. Thấy tiểu cô tử ngây đó, nàng hỏi một câu: “Hạnh Hoa, trong rổ rau ngươi mang đến hành ? Rửa cho hai cọng.”

 

Lương Hạnh Hoa đáp một tiếng, tay chân nhanh nhẹn rút hai cọng hành định ngoài. Vừa xổm xuống, nàng đột nhiên ngẩn . “Ta dựa nàng sai bảo?”

 

Liễu Vân gỡ hết bánh mì dán nồi xuống, thấy tiểu cô tử vẫn còn đang ngẩn , thúc giục: “Vẫn rửa xong ?”

 

Lương Hạnh Hoa theo bản năng rửa hành, bếp đưa cho Liễu Vân. Liễu Vân tự nhiên nhận lấy, ngắt thành từng đoạn hành lá ném nồi, nhẹ nhàng đảo vài cái. Nước sốt cạn bớt, nàng lấy bát lớn múc .

--- Chương 8: Ngươi sai ? ---

Chỉ mới chung sống một chút, Liễu Vân cảm thấy em chồng cũng tệ. Miệng lưỡi sắc sảo một chút, nhưng tấm lòng thiện lương. Nàng hiện đang thiếu thốn giúp đỡ trầm trọng, nếu , ở trong nhà chỉ dựa một Trần thị thiên vị, những ngày tháng e rằng vẫn sẽ khó khăn. Hơn nữa, hai nàng và Lương Thiếu Bân cùng ăn cơm chi là ngượng ngùng, thế nên nàng chủ động đưa lời mời.

“Hạnh Hoa, giữa trưa ở ăn cơm , ngươi ở , sẽ thêm cho ngươi hai món nữa.”

Lương Hạnh Hoa đầu tiên sững sờ, kinh ngạc há hốc mồm, mặt trời quả nhiên mọc đằng Tây ?

“Ngươi… ngươi giữ ăn cơm? Ngươi sẽ giúp ngươi chuyện đó chứ?”

Liễu Vân nghẹn một tiếng, nguyên chủ rốt cuộc những gì chứ?

Liễu Vân bất đắc dĩ : “Tam ca của ngươi hiện giờ thương việc, khi ăn cơm thì khiêng giường , sửa sang một chút, mời ngươi giúp một tay ?”

Lương Hạnh Hoa bỗng nhiên sáng tỏ, thấy điều cầu xin còn thở phào nhẹ nhõm, vỗ n.g.ự.c hào khí : “Chuyện nhỏ, lát nữa sẽ giúp ngươi khiêng là .”

Nói xong, nàng lon ton cầm bát đũa chạy ngoài: “Ăn cơm thôi, Tam ca!”

Lương Hạnh Hoa dọn dẹp bàn ăn, Liễu Vân mau lẹ rửa sạch và thái gọn những món rau nàng mang đến.

Rau là cải đông quỳ, mệnh danh là “vua của các loài rau”. Trước khi xuyên , Liễu Vân cũng từng tò mò mua về, nấu canh hương vị tồi, thế nên nàng ngắt một nắm ném nồi luộc.

Bởi vì Lương Hạnh Hoa ở đó, khí bàn ăn lên ít. Chỉ thấy nàng gặm bánh bột, lải nhải ngừng.

“Tam tẩu bây giờ ăn cơm giống mèo ? Trước cả nhà chỉ Tam tẩu ăn nhanh nhất, suýt nữa thì đổ thẳng miệng .”

“Ôi… ngon quá, ngờ Tam tẩu tài nấu nướng đến , đây giấu kỹ thật đấy. Trước ghét ăn cá, ngờ xong ngon thế .”

“Này, Tam tẩu bắt cá ở ? Sao bờ suối giặt quần áo mà chẳng thấy con nào?”

, đầu của Tam ca thật sự là tự cẩn thận đụng ? Sẽ là Tam tẩu đó chứ?”

Liễu Vân thong thả xé bánh bột, nhai chậm nuốt kỹ. Nàng dám cho quá nhiều bột mì trắng, thế nên bánh ăn phần thô ráp, dễ nghẹn, bèn định nhúng canh cá ăn.

Đang định động đũa, nàng Lương Hạnh Hoa khơi đúng chuyện nên khơi.

Liễu Vân khẽ ho một tiếng, đ.á.n.h trống lảng.

“Ta tìm thấy một chỗ nhiều cá lắm, nếu ngươi bắt cá, sẽ dẫn ngươi .”

Mắt Lương Hạnh Hoa sáng rực, lập tức quẳng chuyện vết thương đầu Tam ca đầu: “Thật ? Tam tẩu thật sự dẫn ?”

Khóe miệng Liễu Vân nhếch lên: “Lẽ nào là giả ? đổi , ngươi dẫn lên núi đào rau dại.”

Lương Hạnh Hoa ngớ trong chốc lát, ánh mắt quét một vòng qua Liễu Vân, chằm chằm Tam ca một lúc, lẩm bẩm: “Không Tam tẩu chịu lên núi đào rau dại ? Hiện giờ hạ , đột nhiên đào rau dại ?”

Liễu Vân bĩu môi thở dài : “Trong nhà chẳng còn hạt gạo nào mà nấu cơm, tổng nghĩ cách kiếm chút gì đó lấp đầy bụng chứ.”

Nói xong, nàng vô thức liếc Lương Thiếu Bân bên cạnh một cái.

Lương Thiếu Bân chẳng buồn để ý đến nàng, nhưng cũng rõ ràng cảm nhận ý đồ của phụ nữ .

Không đợi Liễu Vân tiếp tục mở lời, Lương Thiếu Bân trực tiếp dậy, xoay phòng chép sách, cả buổi chiều cứ bàn, chẳng hề nhúc nhích dù chỉ một chút.

Đương nhiên, Liễu Vân cũng nhàn rỗi. Sau khi dọn dẹp bếp núc xong, buổi chiều nàng dẫn Lương Hạnh Hoa khiêng giường lau chùi.

Lương Hạnh Hoa ăn no, tâm trạng vui vẻ, cả buổi chiều giúp Liễu Vân ít việc. Hai còn cùng cọ rửa chiếu cói.

Hôm nay trời nắng , đến một ngày, tất cả đồ giặt đều khô, đồ phơi cũng còn mùi ẩm mốc.

Chỉ là Liễu Vân mệt đứt , đến tối thật sự chẳng nhấc tay lên nổi.

Liễu Vân lười biếng bày vẽ, bèn lấy cháo gạo còn thừa từ sáng thêm chút cải đông quỳ nấu , rắc chút muối ăn tạm bợ cho qua bữa.

Tối đến khi ngủ, Liễu Vân đành cứng rắn bước nhà, thấy Lương Thiếu Bân vẫn còn đang chép sách ánh đèn. Nàng quét mắt qua giường trải sẵn, yên tại chỗ véo nhẹ ngón tay, cũng cũng xong.

Nghĩ một lát, nàng dứt khoát : “Lương Thiếu Bân, chúng chuyện .”

Cây bút lông trong tay Lương Thiếu Bân chẳng ngừng, một lúc lâu mới đáp lời: “Nói chuyện gì?”

“Nói chuyện tương lai của chúng .”

“Chúng tương lai gì mà ?” Lời của Lương Thiếu Bân tràn ngập sự châm chọc.

Tính khí của Liễu Vân dần thể kìm nén: “Lương Thiếu Bân, thừa nhận hôm qua sai, nhưng sự việc biến thành như , ngươi chẳng chút sai lầm nào ?”

Lời dứt, Lương Thiếu Bân đột nhiên khẽ một tiếng, đôi mắt đen lạnh lùng về phía Liễu Vân.

“Ta chỉ sai duy nhất một điều là năm xưa nên cứu ngươi, đáng lẽ nên để ngươi rơi xuống nước mà c.h.ế.t đuối.”

Liễu Vân thầm nghĩ trong lòng: Ngươi quả thật nên cứu, nếu ngươi cứu, nguyên chủ chắc chết, nhưng bản chắc chắn cần tới nơi đây gánh tội cho nguyên chủ .

Tuy nhiên, những suy nghĩ nàng chỉ dám nghĩ trong lòng. Kinh nghiệm kiếp dạy nàng một đạo lý: mái hiên thì thể cúi đầu, đặc biệt là khi còn đường lui.

Giọng nàng dịu xuống: “Ta , nhưng sự việc đến nước , thể đổi, thì nghĩ cách giải quyết.”

Lương Thiếu Bân lạnh lùng ngước mắt, kinh ngạc nàng một cái.

Vành tai Liễu Vân nóng ran, nàng khẽ ho một tiếng tiếp tục : “Ta tự kiểm điểm , của chủ yếu hai điểm, thứ nhất, nên lấy oán trả ơn ép ngươi cưới , thứ hai, hôm qua nên hạ t.h.u.ố.c ngươi…”

Nói đến câu cuối cùng, tiếng nàng nhỏ như muỗi kêu.

Lương Thiếu Bân nửa nửa chằm chằm nàng, “Tiếp tục .”

Liễu Vân bĩu môi: “May mắn hạ t.h.u.ố.c gây đại họa, sẽ cố gắng hết sức đền bù cho ngươi, khi ngươi lành vết thương, việc nhà sẽ , giường cũng nhường cho ngươi ngủ, sẽ đất.”

“Còn về điều thứ nhất, chuyện hôm qua, cũng nghĩ thông suốt , tục ngữ câu, quả gượng ép ngọt, cũng bản lĩnh sưởi ấm trái tim ngươi, cho nên đồng ý hòa ly với ngươi, nhưng bây giờ.”

Nàng đột nhiên lời chuyển hướng: “Dù thì chúng cũng mới thành một tháng, hiện giờ chia xa đối với ngươi và đều lợi, bằng đợi một năm hòa ly thì ?”

Ánh mắt Lương Thiếu Bân trầm xuống: “Một năm?”

Liễu Vân tưởng chê dài, vội vàng bổ sung: “Ta đảm bảo trong vòng một năm sẽ còn cưỡng ép ngươi, cũng quản thúc ngươi, ngươi gì thì . Ta cũng sẽ còn nhếch nhác như , siêng năng việc hơn. Nếu ngươi tin, chúng thể lập văn tự bằng.”

Lương Thiếu Bân ngay khi trùng sinh hạ quyết tâm nhanh chóng thoát khỏi phụ nữ , sở dĩ mở lời là vì ban ngày hành vi của nàng quá đỗi kỳ lạ, quan sát một chút.

Hiện giờ nàng chủ động đề nghị một năm hòa ly, khá bất ngờ, nhưng khỏi chần chừ.

Liễu Vân thấy thần sắc lung lay, thừa thắng xông lên: “Ngươi cứ suy nghĩ , hai ngày nữa cho câu trả lời cũng , sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh lời là thật.”

Lương Thiếu Bân khẽ liếc nàng một cái với vẻ mặt kỳ lạ, im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng gật đầu.

Sự việc đến nước , quả thật cần thiết bận tâm chờ thêm vài ngày.

Liễu Vân thấy gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiến lên phía đuổi : “Được , dù ngày mai cũng việc gì, cuốn sách ngươi cứ từ từ chép, đừng vội, hết hãy ngủ .”

Chương 9: Hái rau ---

Sau khi đuổi Lương Thiếu Bân khỏi chỗ trải chiếu ngủ, Liễu Vân thả rèm chiếu xuống, che khuất tầm mắt của . Liễu Vân lóe gian để giải quyết nhu cầu cấp bách. Cô cảm thấy với mức độ chán ghét của Lương Thiếu Bân đối với cô, chắc chắn sẽ đến vén rèm lên cô, thế là cô đưa một quyết định táo bạo – tối nay sẽ ngủ trong gian. Sợ tỉnh dậy , cô đặc biệt đặt báo thức, dự định ngoài khi trời sáng. Sau khi từ nhà xí , bụng Liễu Vân đột nhiên réo lên. Cô lúc mới giật nhận tối qua ăn bao nhiêu. Khi mở tủ lạnh, lấy miếng bánh ngọt cuối cùng, cô cảm thán: “Ăn là hết.” Đang định nhét miệng, ánh mắt cô liếc thấy cái bụng nhô của , thế là cô lặng lẽ đặt bánh ngọt trở , lấy một quả cà chua rửa sạch. Liễu Vân xổm bên hiên ăn cà chua, đặc biệt giữ một phần hạt giống để vùi đất. Thời đại cô xuyên đến cà chua, những hạt giống thể lãng phí. Hôm nay nhiều việc như , thể lực cạn kiệt nghiêm trọng, coi như là vận động . Cô trực tiếp phòng tắm tráng , khi thì đổ lên giường, chuẩn ngủ một giấc thật ngon. Khi đầu óc mơ màng, cô chợt nhớ : “Vết thương của Lương Thiếu Bân hình như vẫn thuốc.” Là tiếp tục ngoài t.h.u.ố.c đây? Liễu Vân do dự một lúc, lý trí cuối cùng chiếm ưu thế. Cô cầm t.h.u.ố.c lóe khỏi gian, bưng đèn dầu đến bên giường Lương Thiếu Bân, phát hiện đối phương thở đều đều, hai mắt nhắm nghiền, như thể ngủ. Để phòng ngừa vạn nhất, Liễu Vân khẽ : “Lương Thiếu Bân, đến t.h.u.ố.c cho .” Nói xong cô trực tiếp tay, nhẹ nhàng tháo bỏ băng gạc đó. Băng gạc bên m.á.u thấm đỏ, cô lo lắng dùng sức mạnh sẽ Lương Thiếu Bân tỉnh giấc nên động tác càng thêm cẩn thận. Đến khi tháo xong băng gạc, m.á.u đỏ sẫm đông vẫn khiến cô giật . Cô vội vàng dùng kẹp gắp bông gòn, chấm t.h.u.ố.c sát trùng povidone-iodine để khử trùng. Có lẽ do thời tiết quá nóng, vết thương triệu chứng viêm nhiễm, cái . Liễu Vân thở dài một tiếng, quyết định chịu trách nhiệm đến cùng. Nhìn thoáng qua vẻ mặt khi ngủ của Lương Thiếu Bân, cô từ trong gian lấy một lọ dung dịch hồi phục, ướt băng gạc nhẹ nhàng đắp lên. Thứ những thể phòng ngừa viêm nhiễm, mà còn thể thúc đẩy vết thương lành . Đợi vài phút, Liễu Vân thấy nhàm chán, nhưng thể bỏ . Ánh mắt cô dời dừng mặt Lương Thiếu Bân, thể thừa nhận nguyên chủ mắt tồi. trai như thì ích gì chứ? Lại của ! Liễu Vân lặng lẽ thở dài một tiếng, cũng bằng thừa thôi. Thu ánh mắt, gỡ băng gạc , Liễu Vân nhanh nhẹn thoa một lớp cao dán tiêu viêm lên vết thương, băng bó . Hoàn tất những việc , cô hao hết sợi sức lực cuối cùng. Sau khi ném tất cả đồ vật gian, cô chầm chậm trở về vị trí của , lóe gian, đổ lên giường ngủ . Cô , Lương Thiếu Bân cô hành hạ nửa ngày, lấm tấm mồ hôi. Lương Thiếu Bân mới phát hiện phụ nữ nửa đêm lén lút đến thuốc, liền đoán t.h.u.ố.c của cô điều kỳ lạ – nếu thì ban ngày tại dám lấy ? Anh đang nghi ngờ phụ nữ từ loại t.h.u.ố.c như , ngờ phát hiện cô vẫn luôn chằm chằm , còn tưởng cô động tà niệm. May mà cô nhanh dời ánh mắt , hành động trong mắt Lương Thiếu Bân bất thường. Chẳng lẽ cô thật sự đổi tính tình ?

Sáng sớm hôm , Liễu Vân báo thức đ.á.n.h thức, ấn dừng một cái khỏi gian. Trong phòng yên tĩnh, cô thở phào nhẹ nhõm, vươn vai ngáp nhà bếp. Vẫn là gạo đen và gạo tấm chọn một trong hai, chậc! Liễu Vân ngẩn một thoáng. Ánh mắt cô dời phát hiện rau Hạnh Hoa đưa đến còn một bó hẹ, lập tức chủ ý. Cô cho bột mì đen chậu, múc nửa bát bột mì trắng từ gian, trộn lẫn thêm nước nhào thành cục. Liễu Vân cán bốn miếng vỏ bánh mỏng. Sau đó cô ép hai cái thành một miếng, cho hẹ băm nêm gia vị lên, thêm chút dầu, đặt chảo từ từ nướng chín. Cô để một miếng cho nồi cho Lương Thiếu Bân. Miếng còn chia đôi, một nửa ăn sáng, một nửa ăn trưa. Đợi Liễu Vân dọn dẹp xong, bên ngoài truyền đến một tràng tiếng bước chân. Liễu Vân đầu liền thấy Lương Hạnh Hoa đeo giỏ tre, cầm d.a.o rừng đến. “Cô dọn dẹp xong ? Lên núi sớm một chút.” Liễu Vân vội vàng đeo giỏ tre lên theo. “ với Tam ca của một tiếng .” Liễu Vân đến cửa phòng ngủ ngó trong, liền thấy Lương Thiếu Bân bắt đầu chép sách . “Khá cần cù đấy.” Liễu Vân cất tiếng chào. “ và Hạnh Hoa lên núi đây, cơm trong nồi ăn dè một chút, trưa chúng về.” Nói xong cô cũng đợi Lương Thiếu Bân trả lời, đầu đóng cửa cùng Lương Hạnh Hoa ngoài. Ngôi làng cô xuyên đến gọi là Vân Thủy Thôn, dựa núi mà xây dựng. Trong làng mấy chục hộ, ngoài việc trồng vài mảnh ruộng cằn cỗi để duy trì sinh kế, dân làng cũng sẽ núi tìm cách kiếm ăn. Trừ nhà họ Vương chuyển đến từ nơi khác, còn mỗi nhà mỗi hộ đều sẽ lên núi săn bắn, đào rau dại, hoặc đốn củi. Ngọn núi gần nhất gọi là Đại Thanh Sơn, thường xuyên ngọn núi . Nơi Lương Hạnh Hoa đưa cô đào rau dại cũng là ngọn núi . Hai đeo giỏ tre men theo chỗ râm mát leo một lát, Liễu Vân liền mồ hôi nhễ nhại đầy đầu. Cổ áo cũng mồ hôi thấm ướt. Kiên trì một lát nghỉ ngơi, thở phào một . Cô lau mồ hôi, quanh, phát hiện con đường là đường hoang, trông vẻ ít qua. Lúc gió thổi một cái, bóng cây lốm đốm, xào xạc. Liễu Vân khỏi cảm thấy rợn sống lưng. Cô mở miệng hỏi: “Hạnh Hoa, con đường hình như ai , rắn ?” Lương Hạnh Hoa híp mắt chằm chằm Liễu Vân. “Sao ? Tam tẩu đây thèm canh rắn .” Liễu Vân bĩu môi. “ là sợ rắn cắn.” Lương Hạnh Hoa rõ ràng tin, nhịn : “Yên tâm , mở đường, cho dù rắn cũng động tĩnh dọa chạy mất .” “Hơn nữa sống sung sướng như , bụng ai đó món canh rắn .” Trong lòng Liễu Vân trợn trắng mắt. Con nhỏ c.h.ế.t tiệt hết chuyện. “Tại đường lớn?” Lương Hạnh Hoa một cách đầy lý lẽ. “Có thể vì cái gì ư? Đường lớn thường qua , vạn nhất thấy hai chúng cùng lên núi, sợ liên lụy mà .” Liễu Vân c.ắ.n chặt răng hàm. Mối thù ghi nhớ . Lương Hạnh Hoa thấy Liễu Vân gì, còn tưởng cô giận , liền đổi giọng : “Thực chỉ là một nửa nguyên nhân.” “Còn một nửa nguyên nhân là rau dại ven đường đều già , chỉ rau bên còn non hơn một chút.” “Cô hãy nhịn một chút, sắp đến .” Liễu Vân lẳng lặng theo. Coi như giảm cân . Rất khó khăn mới leo đến nửa sườn núi, mặt trời lên cao. Sương cỏ dại sớm bốc khô hết . Lương Hạnh Hoa tràn đầy năng lượng, đến nơi liền tự xổm xuống, đào hành dại và rau dền dại. Liễu Vân cũng nhận , nhưng cô nghỉ một lát, mới bắt đầu cặm cụi đào rau. Đào lưng giỏ, Liễu Vân nghĩ đến , xem gì khác . Đi mấy bước, mà thật sự để cô tìm thấy , là một khoảnh bạc hà dại nhỏ. Lương Hạnh Hoa nhíu mày : “Cô ngắt cái gì? Rau khó ăn c.h.ế.t .”

Chương 10: Kiếm Tiền ---

Liễu Vân kiêu ngạo hếch cằm : “Thứ gọi là bạc hà dại, dùng để hầm cá khử mùi tanh tăng vị, pha nước uống còn thể giải nhiệt ngày hè.”

Lương Hạnh Hoa nửa tin nửa ngờ.

“Thiệt đó, cũng hái một ít.”

Đợi hái xong bạc hà, hai tiến sâu hơn một chút trong.

Rồi một sườn dốc hướng dương, Liễu Vân thấy một đám rau dương xỉ dại.

Những mảnh mai vươn từ đám lá khô, phần ngọn cuộn tròn như nắm đ.ấ.m rủ xuống.

“Hạnh Hoa.” Liễu Vân gọi một tiếng.

Lương Hạnh Hoa tới, vẻ mặt đầy ghét bỏ.

“Rau dương xỉ già quá , mang về ăn chướng bụng đau bụng, tìm cái khác .”

Liễu Vân cam lòng véo thử, cũng đến nỗi già lắm.

“Về nhà dùng nước sôi chần qua, phơi khô thể để lâu.” Nói xong, nàng liền nhặt những cọng non mà hái.

Lương Hạnh Hoa khuyên , đành giúp hái cùng.

Hái xong đám , mặt trời lên tới đỉnh đầu.

Hai dứt khoát tìm một tảng đá xuống ăn lương khô nghỉ ngơi.

Liễu Vân ăn bánh nướng buổi sáng, quanh, liền phát hiện một vạt tường vi dại nở rộ rực rỡ, vô cùng đáng yêu.

Loài hoa quyến rũ đến mức khiến kìm mang về một ít.

Thấy Hạnh Hoa còn ăn xong, Liễu Vân liền tự hái .

Lương Hạnh Hoa thấy nàng tự ý hành động, lời chỉ huy, nhịn liền kêu lên: “Hoa ăn , Tam tẩu hái nó gì?”

Liễu Vân giải thích thế nào.

Người cũng quyền yêu cái , ngoài một chuyến, ngoài việc kiếm đồ ăn thì thể kiếm thứ gì khác ?

Nàng, một đàn bà béo ú , cũng gì cũng chỉ vì ăn .

nghĩ đến vóc dáng to lớn tròn trịa hiện tại của , những lời mềm mỏng cũng chẳng sức thuyết phục, chi bằng cứ để Lương Hạnh Hoa cằn nhằn .

Liễu Vân giải thích, nhưng Lương Hạnh Hoa vẫn tới.

Lương Hạnh Hoa cúi xuống ngửi ngửi, “Ưm” một tiếng.

“Hoa thơm thật, giống xà phòng thơm hôm qua Tam tẩu dùng giặt đồ .”

“Mà mới nhớ, còn hỏi Tam tẩu, xà phòng thơm đó mua ở ?”

Liễu Vân lập tức ngẩn .

Nàng dùng là nước giặt hương hoa, nhưng nơi , thì chỉ thể là xà phòng thơm mùi hoa.

Con ngươi đảo một vòng, Liễu Vân Lương Hạnh Hoa: “Hạnh Hoa hỏi Tam tẩu hái hoa gì hả? Ta cho Hạnh Hoa , hoa nhiều công dụng, một trong đó chính là thể thành xà phòng thơm đó.”

Lương Hạnh Hoa , lập tức vui vẻ xổm xuống.

“Làm xà phòng thơm á? Tam tẩu đừng lừa nhé, Tam tẩu còn cái ? Mấy thứ đó đắt lắm đấy.”

Liễu Vân kiêu ngạo gật đầu: “Đương nhiên .”

Lương Hạnh Hoa ngắt lời, Liễu Vân cũng chợt thấy đây là một cách kiếm tiền .

Nếu xà phòng thơm thật sự đắt, bản cách chế tạo, chẳng là một vốn bốn lời !

Đã tính toán, Liễu Vân liền : “Nếu Hạnh Hoa , giúp hái thêm ít hoa mang về, đợi xong sẽ tặng Hạnh Hoa một cục.”

“Tam tẩu đó nha!”

Lương Hạnh Hoa phấn khích đáp , đó liền sức hái hoa.

Đợi đến khi giỏ của hai đầy ắp, trời cũng còn sớm nữa.

Lương Hạnh Hoa vẫn dẫn đường phía .

Nhớ món cá hôm qua ăn, nàng liền thèm.

“Tam tẩu, lát nữa chúng bắt cá ?”

Nàng hái ít bạc hà dại, thể xem thử tác dụng .

Lương Hạnh Hoa đầu thấy Liễu Vân mồ hôi nhễ nhại, chút tiện nhắc đến chuyện bắt cá nữa.

Liễu Vân thì chẳng thấy gì.

Người béo đổ mồ hôi, đây là lẽ thường tình, dù về nhà cũng chỉ là trừng mắt Lương Thiếu Bân, chi bằng bờ suối hóng mát một lát.

“Đi! Chúng mau xuống núi, bắt một con cá cũng trễ bữa tối, còn thể rửa luôn rau.”

Liễu Vân dẫn Lương Hạnh Hoa đến chỗ bắt cá hôm qua.

Trời gần về chiều.

“Một Tam tẩu bắt là , đông cá sẽ sợ mà chạy mất.”

Liễu Vân dặn Lương Hạnh Hoa đổ rau rửa, còn xách chiếc giỏ trong một đoạn.

Vẫn là vị trí cũ hôm qua, Liễu Vân thả chiếc lồng tre xuống.

Lần nàng đợi lâu hơn một chút, mới ném bánh mì vụn xuống.

Kết quả đợi một lúc lâu vẫn thấy động tĩnh gì.

Rồi nàng cam lòng lấy một cây xúc xích.

“Nghe thứ cũng thể dùng để câu cá.”

Sau khi bẻ vụn xúc xích ném xuống, mặt nước quả nhiên động tĩnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khai-hoang-tranh-loan-the-nha-ta-song-qua-sung-tuc-roi/chuong-7-13.html.]

Liễu Vân nhanh tay lẹ mắt nhấc chiếc lồng tre lên.

“Xoảng xoảng ——”

Nhìn đám cá đang nhảy nhót loạn xạ, Liễu Vân tít cả mắt.

“Đại thu hoạch !”

Vớt ba , Liễu Vân tổng cộng bắt sáu con.

“Đủ .”

Liễu Vân xách giỏ về phía Lương Hạnh Hoa.

Hai trở về với giỏ đầy ắp, mặt đều là vẻ vui mừng.

Tuy nhiên, hai nửa đường thì thấy Lương Đại Sơn, con cả nhà họ Lương, với vẻ mặt lo lắng chạy tới.

“Hạnh Hoa, hai đứa bây giờ mới về? Trong nhà chuyện !”

Liễu Vân và Lương Hạnh Hoa một cái, sắc mặt đều đổi, liền cắm đầu chạy về nhà.

……

Còn đến cửa nhà, thấy tiếng ồn ào từ trong sân truyền .

Lòng Liễu Vân thắt , bước chân nhanh thêm vài phần.

Vừa đến sân, liền thấy ruột của nguyên chủ là Lâm Thải Hà như một đàn bà đanh đá đang lăn lộn ăn vạ trong sân, miệng còn la hét đòi đ.á.n.h đòi giết.

Chỉ tiếc là nàng chỉ gào khan, một giọt nước mắt cũng rơi.

Ngược , Trần thị đang than thở khuyên nhủ bên cạnh, vẫn luôn lau nước mắt.

Còn Lương Thiếu Bân, một trong những nhân vật chính, lúc đang giữa sân với vẻ mặt âm trầm.

Ngoài , chen chúc sân đều là những thôn dân đến xem trò .

Liễu Vân bên ngoài lỏm, chỉ thấy Lâm Thải Hà ngừng kêu la như gà cắt tiết.

Miệng nàng la lối: “Con gái chắc chắn cái tên tú tài hủ nho nhà ngươi g.i.ế.c , các ngươi ném nó hoang sơn dã lĩnh cho dã thú ăn thịt, nhà họ Lương các ngươi đền mạng con gái .”

Trần thị kiên nhẫn giải thích: “Bà thông gia , Tiểu Vân cả, nó sáng sớm cùng Hạnh Hoa nhà lên núi , bà tin thì đợi lát là thôi, sai thằng cả tìm chúng nó .”

“Gạt ai chứ!”

Lâm Thải Hà phất tay, vẻ mặt đầy ngờ vực, “Ta hỏi , hôm nay căn bản chẳng ai thấy nó ngoài, đừng là lên núi, trời gần tối , ?”

Liễu Vân khá bất ngờ, quả thật Lâm Thải Hà những năm từng quan tâm nàng đến .

Ngoài việc coi nàng như con trâu già việc, thì cũng chỉ là để nàng gánh tội cho đủ thứ chuyện của .

Đang lúc nghi hoặc, liền thấy Lâm Thải Hà đột nhiên chống nạnh dậy.

“Ta cần , nhà họ Lương các ngươi hại c.h.ế.t con gái , c.h.ế.t thấy xác, sống thấy , các ngươi bồi thường tiền, ít nhất năm mươi lạng bạc, để bồi thường cho chúng , nếu sẽ huyện nha báo quan bắt các ngươi.”

Liễu Vân khẩy một tiếng, quả nhiên là nàng nghĩ quá nhiều .

“Mẹ, đến ?”

Lâm Thải Hà lúc trong đầu là năm mươi lạng bạc , căn bản thấy giọng Liễu Vân, vẫn đang giả vờ lóc gào thét.

“Ai da, con gái lớn nuôi dưỡng mười mấy năm trời, cứ thế cả nhà hại c.h.ế.t , cái năm mươi lạng bạc ...”

Gọi đến nửa chừng, các thôn dân vây xem đột nhiên bật ầm ĩ.

Giọng Lâm Thải Hà chợt im bặt, đầu , sợ đến biến sắc: “Có ma!”

Liễu Vân cạn lời nàng : “Mẹ, đang cái trò gì ?”

Lâm Thải Hà xác định Liễu Vân còn sống sờ sờ mặt, trong mắt lộ vẻ thất vọng: “Mày c.h.ế.t ?”

Liễu Vân lên núi xuống sông mệt mỏi cả ngày, lòng kiên nhẫn cạn, châm biếm : “Sao ? Mẹ là đang mong con c.h.ế.t ?”

“Mày mày mày, mày cái con nhỏ thối tha , thể mong mày chết, mày chuyện gì thì lên núi gì?”

Chương 11: Bắt nhiều đến thế ---

Liễu Vân trợn mắt: “Mẹ chồng ban nãy chẳng giải thích ? Con lên núi hái rau dại.” Lâm Thải Hà như bắt thóp: “Hái rau dại? Tự dưng hái rau dại gì? Nhà họ Lương cưới con về là để con hái rau dại đó ư?” Cho dù hái thì cũng nên mang về nhà đẻ mới .

Trong lúc chuyện, Lâm Thải Hà đ.á.n.h giá con gái , luôn cảm thấy mới hai ngày gặp mà đứa nha đầu như biến thành khác . Dù thì cũng sạch sẽ, giống với cái bộ dạng luộm thuộm do nàng nuôi dưỡng . Lâm Thải Hà nghi ngờ Liễu Vân một lượt, đột nhiên ngửi thấy mùi tanh cá từ cái giỏ lưng Liễu Vân, mắt nàng sáng rỡ.

“Con còn bắt cá nữa ?”

Liễu Vân mím môi: “Mẹ đùa , nếu cá ăn, con còn cần lên núi hái rau dại ? Ban nãy con chỉ bờ sông rửa rau thôi.” Hôm qua nàng nghĩ đến lúc nào sẽ tìm Lâm Thải Hà để đòi hai xâu tiền . Giờ nàng tự đến, còn nhiều chứng kiến thế , chẳng là lúc để đòi tiền .

Thế là, Liễu Vân khẽ hắng giọng, : “À đúng , , đến đúng lúc lắm, mượn con hai xâu tiền, giờ thể trả ? Hai hôm Thiếu Bân cẩn thận đập đầu, con mua chút thịt bồi bổ thể cho .”

Ánh mắt Lâm Thải Hà xẹt qua một tia khó chịu, nàng ưỡn cổ lên hét: “Ta mượn tiền của mày khi nào?”

“Chính là hai hôm con về nhà đẻ đó, chẳng hai hôm nữa sẽ trả ?”

“Đứa nha đầu thối tha, đó là tiền hiếu kính mà mày đưa!”

Liễu Vân thấy Lâm Thải Hà định giở trò chối quanh, trong lòng nàng lạnh , nàng nhắm mắt mở mắt , hai hàng nước mắt nóng hổi liền tuôn rơi.

“Mẹ đừng khó con, để xem thử, nhà con giờ sống ngày tháng , nhà con sắp cơm ăn , gạo nấu, Thiếu Bân thương. Nếu còn cách nào, với hình của con cũng thể trèo lên ngọn núi cao như để hái rau dại lấp đầy bụng đói.”

Nói , nàng kéo Lâm Thải Hà định bếp, các thôn dân vây xem đều rướn cổ .

Lâm Thải Hà ngờ con gái dám công khai khó như , nàng lườm nguýt Liễu Vân một cái thật mạnh, hất tay nàng , nhỏ. “Đứa nha đầu c.h.ế.t tiệt, mày đúng là tay trong đ.á.n.h , tiền cũng sẽ cho mày!”

Liễu Vân cúi đầu lau nước mắt, trông vô cùng đáng thương. Trước đó, ấn tượng của về Liễu Vân vẫn là một kẻ béo , ham ăn lười . Hôm nay gặp , rõ ràng nhận Liễu Vân đổi, trông nàng sạch sẽ, tinh thần hơn, sân viện cũng quét dọn sạch sẽ. Không những thế, nàng còn lên núi hái rau dại nữa, chẳng lẽ tệ như lời nhà đẻ nàng đồn đại trong thôn ? Lại thêm thái độ tệ hại của Lâm Thải Hà lúc , các thôn dân khỏi đồng tình với Liễu Vân.

“Ta thấy Tiểu Vân cũng dễ dàng gì, từ nhỏ chủ kiến, nhiều chuyện đều nàng xúi giục.”

thế còn gì, nào chôn vùi con gái ruột của như , cô bé quá ngốc .”

“Lâm Thải Hà, ban đầu các ép tú tài họ Lương cưới con gái các , đòi nhiều sính lễ đến mức nhà họ Lương kiệt quệ, giờ đến hai xâu tiền để dành của cũng hổ mà chối bỏ.”

Khi đang bàn tán, Lương Đại Sơn mời thôn trưởng đến.

Liễu Vân ngẩng đầu một cái, hiểu chút chột , bởi vì nguyên chủ sợ vị thôn trưởng . Không chỉ nàng, phần lớn trong thôn đều kính sợ thôn trưởng.

Mà thôn trưởng thôn trưởng đ.á.n.h giá cao nhất chính là Lương Thiếu Bân, những năm qua ông vẫn luôn coi Lương Thiếu Bân là hy vọng của cả thôn mà bồi dưỡng. Ông dốc lòng chăm sóc nhiều năm, đột nhiên một ngày con “heo bay ngang” là nguyên chủ ủi , thôn trưởng thể tức giận? Năm xưa khi thành , ông cụ suýt chút nữa đuổi cả nhà họ Liễu (nhà đẻ nguyên chủ) khỏi thôn.

Hôm nay ngày tháng yên hai ngày, Lâm Thải Hà đến gây sự, sắc mặt thôn trưởng xanh mét.

“Lâm Thải Hà, chính con gái còn thể oan uổng con , mau trả hai xâu tiền cho nhà họ Lương!”

Liễu Vân lập tức phối hợp bày vẻ mặt đau lòng. “Mẹ trả cũng , nhưng giờ đây màng sống c.h.ế.t của con, thì cứ coi như từng sinh đứa con gái .”

Lâm Thải Hà Liễu Vân đoạn tuyệt quan hệ với , nàng hận đến nghiến răng. “Chưa từng sinh mày ư? Mày nghĩ lắm, bấy nhiêu năm nuôi mày uổng phí , mày cứ chờ đó!”

Nói xong liền vội vàng bỏ chạy. Liễu Vân cũng nàng bảo chờ để tính sổ chờ để trả tiền. qua chạm mặt , Liễu Vân đại khái hiểu rõ tình hình nhà đẻ của nguyên chủ. Nàng càng kiên quyết thể hòa ly với Lương Thiếu Bân lúc , nếu trở về cái nhà đẻ như thế, chẳng khác nào nhảy hố lửa.

Lâm Thải Hà bỏ chạy thục mạng, các thôn dân còn gì để xem cũng tự về nhà. Cuối cùng chỉ còn cả nhà họ Lương và thôn trưởng trong sân.

Thôn trưởng vết thương trán Lương Thiếu Bân thở dài. “Thiếu Bân, con thể tự sa ngã, phấn chấn tinh thần lên chứ!”

Lương Thiếu Bân gật đầu, liếc Liễu Vân một cái, sang thôn trưởng . “Thôn trưởng, con việc bàn với .”

Nói đoạn hai trực tiếp trong nhà. Mọi đều , Trần thị cả và hai. “Đại Sơn, Thanh Thủy, các con về , lát nữa sẽ qua.”

Anh cả Lương Đại Sơn và chị dâu cả gật đầu, thẳng. Anh hai cũng định , nhưng con dâu là Lưu Thúy Lan thì mắt cứ láo liên cái giỏ Liễu Vân và Lương Hạnh Hoa, dò hỏi. “Hai đứa thật sự bắt ? Đưa đây cho chị dâu, lát nữa về chúng luôn.”

Lương Hạnh Hoa tức giận giậm chân: “Chị nghĩ gì ? Cá là Tam tẩu bắt, liên quan gì đến chị? Chị dựa mà mặt dày đòi?”

Lưu Thúy Lan nghẹn lời: “Dựa ư? Mày chạy chơi cả ngày, việc nhà đều là chúng hết, mày cũng gì mà về nhà ăn cơm tay .”

Lương Hạnh Hoa hừ một tiếng: “Vậy thì tối nay về ăn là chứ gì.” Nói xong nàng đầu Liễu Vân, “Tam tẩu, tối nay ở chỗ tẩu ăn cơm ?”

Liễu Vân ý kiến.

Trần thị lườm hai vợ chồng hai: “Các con ở đây cãi cọ ồn ào như , sợ khác chê ? Thôn trưởng còn ở trong nhà đó, mau cút về cho .”

Đợi hai rời , Trần thị sang Lương Hạnh Hoa dặn dò: “Con cũng về , hôm qua ăn chực một bữa ở đây , hôm nay còn ăn chực nữa, cô em chồng nào như con?”

Lương Hạnh Hoa tình nguyện : “Cá ở nhà ngon bằng cá Tam tẩu , hơn nữa con ăn .”

Liễu Vân chủ động hòa giải: “Mẹ, thôn trưởng đối với Thiếu Bân quan tâm, hôm nay khó khăn lắm mới ghé qua, con giữ ông ở nhà ăn bữa tối.” “Hạnh Hoa sẽ về, con giữ em giúp con nhóm lửa, một con xuể.”

Trần thị , thái độ cũng còn cứng rắn nữa. “Vậy… thôi, chúng cũng quả thật nên mời thôn trưởng ăn một bữa, chỉ là chuẩn gì cả.”

Liễu Vân lấy cá trong giỏ thả chậu nước sạch: “Mẹ, xem .”

Trần thị cúi đầu , mặt đầy kinh ngạc: “Ôi chao, bắt nhiều cá như , con tài năng thế từ khi nào ?”

Liễu Vân ngượng ngùng cong môi: “Mẹ, ban nãy con về đều thấy hết , chăn và quần áo trong sân của con đều là giúp con vá ?”

Chương 12: Cùng dùng bữa ---

“Tay con vụng về, mấy thứ kim chỉ , may mà vẫn luôn để tâm. Tối nay đừng về vội, ở dùng bữa cùng chúng con.” Trần thị lòng ấm hẳn lên, dịu dàng : “Việc lớn cũng chẳng giúp gì, nhưng chút việc nhỏ vẫn thể tay. Chẳng đáng là bao, con cứ để Hạnh Hoa ở giúp một tay, về nhà còn việc.” Liễu Vân thấy nàng chịu ở , cũng miễn cưỡng, bắt hai con cá xỏ dây đưa qua.

“Vậy mang hai con cá về . Vừa nãy ca ca cũng bận rộn , tốn sức giúp đỡ, hơn nữa Hạnh Hoa hôm nay cũng giúp , cho gì thì thật phép.” Trần thị chăm chú Liễu Vân, tranh cãi một lát, khóe mắt rưng rưng gật đầu .

“Được, nhận đây. Vậy hai đứa cứ việc . Hạnh Hoa, con nhanh nhẹn lên, việc mà đấy.” Trần thị , Liễu Vân liền dẫn Lương Hạnh Hoa bắt đầu chuẩn bữa tối.

Lương Hạnh Hoa nhớ hương vị cá kho nồi đất hôm qua, tự động rửa rau việc, cực kỳ sốt sắng.

“Tam tẩu, hôm nay còn kho cá nồi sắt ? Đừng quên cho thêm chút bạc hà dại tẩu thử xem.” Liễu Vân cạo vảy cá, đáp lời: “Biết , sẽ quên .”

“Vậy hôm nay nướng bánh ? Hay là ăn mì , mì trộn canh cá đó ăn cũng khá ngon.” Liễu Vân gật đầu: “Được, đều .”

Có Lương Hạnh Hoa giúp đỡ, Liễu Vân nhanh chóng kho cá.

Không lâu , Trần thị về, mang đến mấy quả trứng và một miếng đậu phụ, thêm một món cho thôn trưởng. Liễu Vân chồng chiếm lợi hai con cá của . Nàng thích dây dưa trong mấy chuyện nhỏ nhặt , nên nhận lấy.

Vừa trong nhà cũng chẳng còn rau gì, đậu phụ vặn thể kho cùng cá, trứng thì phối với hành dại đào hôm nay, trộn thêm món rau dền dại nguội nữa là đủ.

Canh cá trong nồi lớn sôi ùng ục, chờ khi hương thơm cá lan tỏa , thôn trưởng đang chuyện với Lương Thiếu Bân trong nhà dậy cáo từ. Ông ngoài dặn dò Lương Thiếu Bân.

“Chuyện con , đều ghi nhớ . Con cứ yên tâm ở nhà ôn tập, chỉ cần nghĩ đến kỳ thi Hương năm , đừng để những chuyện khác xao nhãng.”

“Vừa nãy Tiểu Vân, đứa nhỏ đó quả thực đổi ít. Nếu nàng thể tỉnh ngộ mà cùng con sống thì cũng tệ, nhưng nếu nàng còn ức h.i.ế.p con, tuyệt đối sẽ tha.” Nói một nửa, thôn trưởng đầu , thấy một con gấu lớn mặt .

Con gấu lớn Liễu Vân mặt đầy chân thành: “Thôn trưởng, cơm xong , ngài ở dùng bữa hẵng về.”

Bị bắt quả tang lưng, thôn trưởng mặt biến sắc, ho khan hai tiếng: “Không… cần , về nhà ăn, trong nhà cũng để cơm .”

Khó khăn lắm mới bắt thể chủ trong thôn, là cơ hội tuyệt vời để lấy lòng tin của Lương Thiếu Bân, Liễu Vân thể dễ dàng bỏ qua? Nàng mặt đầy thành khẩn : “Thôn trưởng, cơm xong cả , ngài cứ nể mặt, coi như là ở bầu bạn với Thiếu Bân . Chàng hai hôm nay thương, cứ ở lì trong nhà, chẳng ai chuyện cùng.” Nói xong còn nháy mắt hiệu cho Lương Thiếu Bân.

Lương Thiếu Bân ngờ phụ nữ chủ động mời khác ăn cơm. Với cái đức hạnh thối tha của nàng đây, ăn của nàng một miếng cơm còn khó hơn g.i.ế.c nàng. nghĩ đến hôm qua Hạnh Hoa cũng đến, liền hắng giọng giữ lời: “Thôn trưởng, hôm nay ngài cứ ở dùng một bữa cơm đạm bạc .”

Lương Hạnh Hoa giọng Lương Thiếu Bân dịu , trong lòng mừng rỡ, tràn đầy mong đợi thôn trưởng. Thôn trưởng trong lòng thầm thì: Nha đầu nấu ăn ăn ? Nàng còn than nghèo, trong nhà hết gạo ? nghĩ , ở cũng , ăn vài miếng ngày mai nhân tiện lấy cớ mang chút đồ đến giúp đỡ. Thế là ông liền mặt đầy phức tạp đồng ý: “Được, sẽ khách sáo nữa.”

Liễu Vân bỏ qua vẻ lo lắng mặt thôn trưởng, vui vẻ xoay bếp.

“Hạnh Hoa, dọn dẹp bàn ăn trong nhà , lát nữa mang cơm canh của thôn trưởng và ca ca qua.” Lương Hạnh Hoa khá lo lắng khi ăn cơm cùng bàn với thôn trưởng. Nàng tuy mồm mép lanh lợi, nhưng cũng sợ thôn trưởng mà, nhưng ý của Tam tẩu, nàng định cho lên bàn ăn, liền thở phào một .

Liễu Vân thấy khỏi bếp, vội vàng thêm chút gia vị mấy món rau, trộn đều. Trời tối thế , cũng chẳng rõ bên trong cho gì.

Lương Hạnh Hoa dọn dẹp bàn ghế xong, vui vẻ chạy tới chạy lui mang cơm canh bát đũa của hai . Trước khi cửa còn quên khoe một câu.

“Mấy món rau hôm nay đều là và Tam tẩu lên núi đào đấy. Cá cũng là Tam tẩu đích bắt, tươi rói luôn, Tam tẩu nấu ăn cũng ngon lắm. Nếu hai ăn đủ, trong nồi vẫn còn đó ạ.” Lương Thiếu Bân ngờ tiểu miệng lưỡi đột nhiên ngọt ngào đến , hơn nữa trong giọng còn tràn đầy sự kính phục đối với Liễu Vân, trong lòng khỏi dấy lên sóng lớn.

Hôm qua Liễu Vân thu phục mẫu , khiến mẫu hết may chăn may quần áo. Mới qua một ngày, thu mua cả Hạnh Hoa, rốt cuộc phụ nữ đó là thế nào ? Hắn càng ngày càng hiểu nàng. Trong lúc Lương Thiếu Bân ngẩn , thôn trưởng mấy món ăn bàn cho thèm đến chảy nước miếng.

Thôn trưởng xoa xoa tay, ngại ngùng : “Thiếu Bân, hai đứa khách sáo quá , nhiều món thế .” Lương Thiếu Bân lấy tinh thần, đưa tay động tác mời: “Thôn trưởng thích là .” Thôn trưởng chút nóng lòng cầm đũa gắp một miếng cá bỏ miệng, khen ngợi: “Món cá ngon thật, trách nào con nhỏ đó ăn đến mức béo như . Thì tài nấu nướng đến thế, mạnh hơn tay nghề của lão bà nhà nhiều.”

Nghe thôn trưởng hết lời khen ngợi, Lương Thiếu Bân tâm trạng khó tả. Hắn một linh cảm, thôn trưởng sẽ chẳng bao lâu nữa cũng Liễu Vân thu mua mất thôi?

Trong bếp, Lương Hạnh Hoa đang nhồm nhoàm ăn mì trộn canh cá. Ăn xong cũng tự giác rửa bát, còn dọn dẹp bếp núc sạch sẽ tinh tươm. Rồi đến gần Liễu Vân nịnh nọt : “Tam tẩu, xà phòng thơm khi nào thì ?” Liễu Vân từ góc bếp tìm thấy một cái chum, lúc rửa sạch đang cắm tường vi dại . Vừa bày biện trả lời: “Hôm nay mệt quá , về ngủ . Xà phòng thơm ngày mai hẵng , hơn nữa nguyên liệu vẫn đủ, cần vội.” Lương Hạnh Hoa sốt ruột lắm, nhưng nàng , cũng đành chờ đợi.

Sau khi Lương Hạnh Hoa rời , thôn trưởng đang chuyện với Lương Thiếu Bân trong nhà cũng dậy ngoài. Liễu Vân đặt bó hoa dại xuống, ngoài tiễn khách: “Thôn trưởng, ngài thong thả nhé.”

Thôn trưởng dừng bước, đầu Liễu Vân đang ở cửa bếp, chỉ cảm thấy nha đầu càng càng thuận mắt, nhịn lải nhải hai câu. “Tiểu Vân, con cùng Thiếu Bân sống thật , hồ đồ nữa.” Liễu Vân mắt sáng rực, vỗ vỗ ngực: “Thôn trưởng, . Trước đây là của , nhất định sẽ sống thật .” Nói xong còn liếc mắt đưa tình với Lương Thiếu Bân.

Lương Thiếu Bân da đầu căng thẳng, mím môi đang định gì đó, thì thôn trưởng tủm tỉm . “Thấy hai vợ chồng con ân ái như , cũng yên tâm . Hai đứa sớm dọn dẹp nghỉ ngơi , đừng tiễn nữa.” Nói xong nhanh chóng khỏi sân. Lương Thiếu Bân ánh mắt đầy dò xét chằm chằm Liễu Vân: “Trong hồ lô của cô rốt cuộc đang bán t.h.u.ố.c gì ?”

Chương 13: Ra trấn ---

Liễu Vân cam lòng yếu thế: “Ta hôm nay sáng sớm lên núi đào rau dại, xuống nước bắt cá, trở về còn giúp nấu cơm chiêu đãi khách khứa, bày trò gì?”

Lương Thiếu Bân ánh mắt lạnh lùng, đ.á.n.h giá Liễu Vân một lượt từ xuống cất lời: “Nàng thật sự chỉ cùng sống qua ngày ?”

“Đương nhiên , bằng ăn no rửng mỡ mà những việc ?”

Liễu Vân khoanh tay, thăm dò hỏi: “Chẳng lẽ trong lòng ? Sợ dây dưa với sẽ khiến trong lòng của hiểu lầm?”

Lương Thiếu Bân mím chặt môi mỏng, đáp lời dứt khoát: “Đừng càn, .”

“Thế chẳng .”

Liễu Vân nhún vai: “Dù chúng cũng thành , chẳng trong lòng nào để mà hiểu lầm, nghĩ nhiều đến gì? Một nữ nhân như còn chẳng bận tâm, ngược cứ khư khư giữ gìn danh tiếng của .”

Nghe lời , Lương Thiếu Bân châm chọc nhếch môi: “Ta nàng bận tâm, nàng đương nhiên chẳng bận tâm.”

Chỉ một câu , liền khiến Liễu Vân nhớ những chuyện quá khứ dám mà nguyên chủ từng , khỏi hổ đến mức đào một cái lỗ chui xuống.

Mặt dày tự dưng nhớ , bản hiện giờ đang mang khuôn mặt "đầu heo" , đối diện với gương mặt tuấn tú của Lương Thiếu Bân mà những lời , quả là chút hổ.

Thế là Liễu Vân lập tức đổi chủ đề: “Kia... nước nóng đun xong ở nhà bếp , mau tắm rửa .”

Nói xong, nàng ôm bình hoa cắm xong trở về phòng ngủ.

Tranh thủ lúc Lương Thiếu Bân mặt, Liễu Vân liền chớp mắt tiến gian cũng bắt đầu tắm rửa, còn tranh thủ lôi chiếc khăn tắm chà lưng mà từng mua đây .

Đang đắp mặt nạ, nàng thấy bên ngoài Lương Thiếu Bân đang gọi .

Liễu Vân còn tưởng sẽ chủ động chuyện với nàng, ai ngờ tự tìm đến.

Nàng vội vàng rửa sạch mặt lau qua loa, liền khỏi gian, vén rèm hỏi: “Chàng tìm chuyện gì?”

Lương Thiếu Bân vô tình liếc nàng một cái, sợ hãi vội vàng quát: “Mặc y phục cho chỉnh tề!”

Liễu Vân cúi đầu , sắc mặt đỏ bừng, quá vội vàng nên rách y phục mất .

“Chàng đợi y phục , đừng vội.”

Mèo con Kute

Tranh thủ lúc Liễu Vân tìm y phục, Lương Thiếu Bân bước đến bàn học.

Tuy lưng với nàng, nhưng gương mặt tuấn tú của vẫn đỏ bừng.

Bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương hoa, cúi đầu , thấy bàn học của đặt một bó tường vi dại nở rộ rực rỡ, trông hề hợp với chiếc bàn mộc mạc của , nhưng khiến khỏi sáng mắt.

Hắn cúi thấp mắt, đang nghĩ gì.

Liễu Vân xong y phục bước .

“Chàng tìm chuyện gì?”

Lương Thiếu Bân tiện tay cầm lấy hai cuốn sách bàn.

“Hai cuốn chép xong, ngày mai nàng đến Thiên Nhai Thư Cục ở trấn tìm Chưởng quỹ họ Phùng, lĩnh bốn trăm đồng tiền, đến lúc đó nàng xem trong nhà cần sắm sửa gì thì mua lấy.”

Liễu Vân tò mò lật xem, liền thấy bên trong chữ ngay ngắn, nét bút mạnh mẽ cứng cỏi, chút giống loại thư pháp nàng từng thấy trong viện bảo tàng ở kiếp , trong lòng dấy lên sự kính phục.

“Được, thiếu gì thì một tiếng, sẽ mang về cho .”

Lương Thiếu Bân khựng một chút.

“Vậy thì nàng tiện đường mang những cuốn sách mà Chưởng quỹ họ Phùng chép về giúp .”

Liễu Vân gãi đầu.

“Ta hỏi là mua gì cơ mà, ngày mai khi sẽ ghé qua nhà đẻ một chuyến, đòi hai xâu tiền . Nếu thiếu đồ dùng gì ăn gì, đều sẽ mua cho .”

Liễu Vân nghĩ thực tế, ngựa chạy thì cho ngựa ăn cỏ .

Tiền đều là Lương Thiếu Bân kiếm , chẳng lẽ cho tiêu tiền , nàng là Chu Bát Bì.

Lương Thiếu Bân nàng với vẻ tán thành.

“Nhà đẻ của nàng cần đến, đến cũng chỉ vô ích.”

Nói xong sợ nàng hiểu lầm, giải thích: “Ta chỉ nhà nàng đến nhà gây rối nữa thôi.”

Liễu Vân thở phào nhẹ nhõm, may mà Lương Thiếu Bân hiểu lầm nàng về nhà đẻ để đưa tiền.

“Chuyện đòi tiền cần lo lắng, cách đòi . Hơn nữa, dù cho tiền đòi ... thì bọn họ cũng chẳng chiếm lợi lộc gì, gây rối vẫn sẽ đến loạn thôi.”

Lương Thiếu Bân chằm chằm nàng với vẻ mặt kỳ lạ một lúc lâu, cuối cùng ném câu “Tùy nàng”, trực tiếp về ngủ.

Trong lòng Liễu Vân nghĩ đến chuyện xà phòng thơm cho Lương Hạnh Hoa.

Chờ Lương Thiếu Bân ngủ say, nàng chớp mắt tiến gian.

Trước đây nàng từng xà phòng thủ công, rằng nguyên liệu quan trọng nhất để xà phòng là dầu và kiềm, nhưng tỷ lệ cụ thể nàng nhớ rõ lắm, nên nàng nghĩ sẽ lấy cuốn sổ ghi chép đồ thủ công đây xem.

Cứ thử , kẻo trò mặt Lương Hạnh Hoa.

Mở cuốn sổ tay , trong lòng Liễu Vân thầm cầu nguyện “nhất định còn ở đó nha”.

Vô tình liếc một cái, Liễu Vân kinh ngạc trợn tròn mắt – Wi-Fi trong phòng nàng mà vẫn còn dùng , hơn nữa máy tính xách tay tự động kết nối .

Nàng ngừng nghỉ mở công cụ tìm kiếm, nhập “cách xà phòng thủ công cổ truyền”, lập tức hiện hơn chục kết quả, thậm chí còn video hướng dẫn chi tiết.

Liễu Vân mừng rỡ khôn xiết, vội vàng mở học hỏi nghiêm túc, học ghi chép.

Chẳng qua bao lâu, màn đêm buông xuống.

Liễu Vân buồn ngủ, mơ mơ màng màng trở về giường ngủ say như chết.

Ngày hôm , Liễu Vân dậy thật sớm, chớp mắt khỏi gian bếp bữa sáng.

Bỗng nhiên thấy tường tiếng động, nàng ngẩng đầu lên thì thấy Lương Hạnh Hoa đang rạp tường ngó.

Liễu Vân giật thon thót.

“Ngươi sáng sớm trèo tường hù dọa đó!”

Lương Hạnh Hoa hì hì một tiếng.

“Ta đây chẳng xem Tam tẩu bữa sáng gì đó . Cũng hỏi Tam tẩu hôm nay sắp xếp gì, còn lên núi nữa ?”

Liễu Vân bất đắc dĩ lắc đầu.

“Không nữa, hôm nay trấn.”

“Tam tẩu thật sự trấn ?”

Lương Hạnh Hoa hai mắt sáng rỡ: “Tam ca cũng ư?”

“Hắn .”

“Vậy để cùng Tam tẩu ! Tam tẩu đợi một chút, với mẫu một tiếng.”

Lương Hạnh Hoa đợi Liễu Vân trả lời, nhảy xuống tường biến mất.

Chẳng mấy chốc, nàng liền vác cái giỏ trực tiếp sân .

Lương Hạnh Hoa hì hì : “Mẫu , để cùng Tam tẩu một chuyến, tiện đường lấy t.h.u.ố.c cho mẫu .”

Liễu Vân nhíu mày ngẩng đầu.

“Mẫu khỏe ?”

“Bệnh cũ .”

Lương Hạnh Hoa xua xua tay, ghé sát Liễu Vân.

“Tam tẩu, thực mẫu mượn cớ lấy t.h.u.ố.c để đường đường chính chính đưa tiền cho , tiền là để Tam tẩu mua đồ dùng đó, nhưng Tam tẩu ngàn vạn đừng ngoài nhé.”

“Nếu để Đại tẩu, Nhị tẩu , đặc biệt là cái miệng của Nhị tẩu Tam tẩu cũng đó, nhất định sẽ chạy đến mà cãi vã với Tam tẩu.”

Liễu Vân ngờ Trần thị thiên vị đến .

Trần thị hiện giờ đang sống cùng Lương Hạnh Hoa và Đại ca, Nhị ca, theo lý mà thì tiền của bà đều là của chung.

Lương Hạnh Hoa cũng sự do dự của Liễu Vân, vội vàng khuyên nhủ: “Tam tẩu đừng nghĩ nhiều, tiền vốn dĩ là tiêu , chẳng qua mẫu uống thuốc, tiền để dành cho Tam tẩu và Tam ca tạm thời vượt qua khó khăn.”

Liễu Vân thở dài một tiếng.

“Không uống t.h.u.ố.c thì sức khỏe của mẫu sẽ ? Hơn nữa Hạnh Hoa tay về, Đại tẩu, Nhị tẩu chẳng vẫn sẽ đó ?”

“Bệnh của mẫu uống t.h.u.ố.c cũng chữa khỏi , mẫu Tam tẩu cần bận tâm.”

Liễu Vân tâm trạng phức tạp, mặc dù hiện tại nàng thiếu tiền, nhưng vẫn cự tuyệt.

 

Loading...