Khai hoang tránh loạn thế, nhà ta sống quá sung túc rồi! - Chương 81: Đây không ăn được ---

Cập nhật lúc: 2025-10-05 13:03:22
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiếng lách tách, lẹt đẹt, chúng lao lửa bùng cháy, từng đàn, từng đàn, như liều c.h.ế.t với ngọn lửa.

 

“Tới ! Chúng đang chui lửa kìa!”

 

“Mau lên! Mọi nhanh tay bắt những con châu chấu cháy chết, quăng xuống hố, lấp đất !”

 

Càng ngày càng nhiều châu chấu lao lửa, cũng ít con choáng váng tự rơi xuống.

 

Mọi vội vàng theo khẩu lệnh của Lương Thiếu Bân, dùng xẻng sắt đập, hoặc trực tiếp dùng đất lấp.

 

Bốn phía đống lửa vẫn tiếp tục hun khói dày đặc, đảm bảo con châu chấu nào thể lọt xuống ruộng.

 

Mãi đến nửa đêm, đàn châu chấu khổng lồ vẫn còn lượn lờ trung cuối cùng cũng biến mất, chỉ còn những con lẻ tẻ, lạc đàn rơi rụng.

 

Xem như bọn họ cơ bản hóa giải nguy cơ .

 

Lúc đêm khuya, việc quần quật suốt nửa ngày, ai nấy đều mệt đến mức nhấc nổi chân.

 

dù mệt đến một ngón tay cũng chẳng động, cũng ai dám trực tiếp chạy về nhà ngủ một giấc.

 

Thôn trưởng bàn bạc với Lương Thiếu Bân một lát, định mỗi nhà cử một nam nhân ở trông coi ruộng lúa.

 

Để đề phòng đàn châu chấu mới từ phía Bắc bay qua.

 

Lương Đại Sơn và Lương Thanh Thủy hai lời đều , bảo lão tam về nghỉ ngơi.

 

“Hôm nay nó là mệt nhất làng, chạy vạy từ sáng sớm , còn chúng thì quen thô kệch , cứ thế mà chống đỡ một đêm thôi.”

 

Nói xong hai liền đặt m.ô.n.g xuống, còn hứng thú nhặt những con châu chấu đất xiên cành cây nhỏ nướng lửa.

 

Liễu Vân định cùng Lương Thiếu Bân về, thấy cảnh liền giật .

 

“Đại ca, nhị ca, hai đang ?”

 

“Nướng châu chấu ăn chứ gì.”

 

“Châu chấu độc, ăn .”

 

“Không chứ, chúng ăn từ nhỏ mà.”

 

Liễu Vân vội vàng giải thích, “Hai ăn là cào cào xanh đúng ? Loại châu chấu thành tai họa, biến thành màu nâu , những con châu chấu tụ tập như thế trong cơ thể mang theo độc tố, tuyệt đối ăn.”

 

Nghe độc, hai vội vàng ném những con châu chấu trong tay đống lửa.

 

“Thật đấy?”

 

“Thật đấy.”

 

Liễu Vân biểu cảm nghiêm túc, ý đùa. Nàng sợ hai chịu nổi đói, nảy sinh ý định bắt châu chấu, liền lập tức mở lời.

 

“Ta về sẽ chuẩn chút đồ ăn cho hai , bảo Thiếu Bân mang tới, hai nhớ kỹ châu chấu tuyệt đối ăn.”

 

Lương Thiếu Bân cũng là đầu tiên châu chấu độc.

 

những con châu chấu hôm nay quả thật giống với loại họ từng thấy hồi nhỏ, một cách khó hiểu, liền tin những lời Liễu Vân là đúng.

 

Thế là khi cũng tìm thôn trưởng, dặn ông dặn dò đừng ăn.

 

Thôn trưởng tự nhiên gật đầu.

 

“Được, sẽ với , con mau về nghỉ ngơi , hôm nay con vất vả .”

 

Rời khỏi cánh đồng, đôi mắt quen với ánh lửa chợt chút thích nghi với môi trường tối đen.

 

Liễu Vân bước hụt chân suýt nữa thì ngã xuống rãnh.

 

Lương Thiếu Bân vẫn phía nàng, nhận thấy điều , vội vàng vươn tay nắm lấy hai cánh tay nàng đỡ một phen.

 

Rồi tự nhiên mà kéo lấy cánh tay nàng qua lớp áo.

 

“Ban đêm đường khó , cứ để kéo nàng .”

 

Liễu Vân khó hiểu chút căng thẳng, nhưng bóng lưng bình tĩnh của Lương Thiếu Bân phía , thấy trông chẳng ý gì khác. Nếu từ chối ngược sẽ vẻ vẻ, thế là nàng “ừ” một tiếng từ chối.

 

Liễu Vân cứ để Lương Thiếu Bân kéo về phía làng. May mắn là trời tối đen, hôm nay trải qua nạn châu chấu, căn bản ai để ý đến hai bọn họ.

 

Hai mãi đến tận trong làng, ánh sáng phát từ các nhà tuy yếu ớt, nhưng ít cũng thể rõ đường .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khai-hoang-tranh-loan-the-nha-ta-song-qua-sung-tuc-roi/chuong-81-day-khong-an-duoc.html.]

 

Hơn nữa Liễu Vân cũng khá quen thuộc đường trong làng, liền nghĩ Lương Thiếu Bân hẳn là sẽ buông tay .

 

Ai ngờ ý buông tay.

 

Liễu Vân trong lòng thầm thì, lẽ nào là quên ?

 

Vừa nghĩ nên nhắc nhở một tiếng , phát hiện Lương Thiếu Bân từ lúc nào đầu chằm chằm .

 

Liễu Vân đến chút sởn gai ốc, “Ngươi ?”

 

Lương Thiếu Bân , “Không gì, chỉ là mặt nàng bẩn .”

 

Liễu Vân trực tiếp lườm một cái, “Trời tối thế mà cũng ? Với mặt bẩn thì mặt ngươi cũng chẳng khá hơn là bao.”

 

Nói xong thuận thế rút tay về.

 

Lòng bàn tay trống rỗng, Lương Thiếu Bân lặng lẽ cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch.

 

Trong lòng chút vui mừng, chỉ vì vấn đề châu chấu lo lắng bấy lâu giải quyết, mà còn vì cuối cùng rõ bí mật của nữ nhân .

 

Mèo con Kute

Thực tế là, từ đêm hạ t.h.u.ố.c hôm đó, luôn nghi ngờ nữ nhân mắt hồn đổi cốt .

 

Khoảng thời gian vẫn luôn âm thầm quan sát, nhưng mỗi sắp thấu , hiểu nữ nhân lấp l.i.ế.m cho qua.

 

chuyện ngày hôm nay, thể khẳng định, nữ nhân , tuyệt đối là Liễu Vân hạ t.h.u.ố.c .

 

Liễu Vân thể hiểu những điều , thể phân biệt loại châu chấu nào thể ăn, cũng thể thế nào để tiêu diệt châu chấu.

 

bây giờ Lương Thiếu Bân một thắc mắc, đó là nữ nhân rốt cuộc là ai, từ đến?

 

Nghĩ đến đây, Lương Thiếu Bân khỏi ngẩng đầu sườn mặt nàng, chút thất thần.

 

Ánh sáng yếu ớt, mặt nàng dính đầy tro đen, nhưng đôi mắt nàng vẫn sáng ngời như .

 

Đang đến say mê, đôi mắt đó đột nhiên về phía , giọng điệu bất mãn.

 

“Nửa đêm nửa hôm ngươi chằm chằm gì?”

 

Lương Thiếu Bân tim đập lỡ một nhịp.

 

Đột nhiên nhớ – Chính là nàng!

 

Trong lòng khó hiểu chút kích động.

 

Là nữ nhân mắng thần kinh ở địa phủ, là nữ nhân lăn lộn loạn vì trọng sinh.

 

Mặc dù nàng hiện tại còn đầy đặn hơn lúc đó một chút, nhưng ngũ quan gần , đặc biệt là đôi mắt , đáng lẽ nhận từ sớm mới !

 

Trong lòng cuối cùng đáp án, lông mày Lương Thiếu Bân đột nhiên giãn , đáy mắt chứa ý , đồng thời khóe môi thể kìm nén mà nhếch lên.

 

Thình thịch… thình thịch… thình thịch…

 

Tim bao giờ đập nhanh như lúc .

 

Hắn gọi to, nhưng sợ hãi dọa mắt, chỉ thể mím môi với nàng.

 

Mà hành động bất thường của suýt nữa dọa c.h.ế.t Liễu Vân.

 

Không là gặp quỷ chứ? Nửa đêm nửa hôm thế , là ngôi làng nhỏ chân núi, đến đáng sợ như , gặp quỷ thì cũng là trúng tà.

 

Liễu Vân giọng chút run rẩy, “Ngươi… ngươi chằm chằm gì? Lại còn , đừng nữa, nữa giận đó.”

 

“Được, nữa.”

 

Liễu Vân cạn lời, nhưng may mắn hai cuối cùng cũng về đến nhà.

 

Lúc Trần Thị lo lắng trong sân, thấy tiếng động ở cửa, vội vàng mở cửa.

 

Thấy hai , bà thở phào nhẹ nhõm, nhưng rõ vết tro đen mặt hai , bà lo lắng hỏi: “Sao ? Hai đứa xảy chuyện gì chứ?”

 

Liễu Vân vội vàng trấn an, “Nương, yên tâm , chúng con , ruộng cũng cả.”

 

Lương Thiếu Bân cũng gật đầu : “Vâng, và ruộng đều . À , nương, nhà gì ăn ? Đại ca nhị ca đêm nay canh giữ ruộng.”

 

Trần Thị vội vàng cầm chậu lấy nước bảo hai rửa tay, “Hai đứa cứ cho , ở nhà cũng chẳng việc gì, liền gói ít bánh bao, hai đứa mau ăn , đưa cơm cho bọn họ.”

 

 

Loading...