Khai hoang tránh loạn thế, nhà ta sống quá sung túc rồi! - Chương 88: Tam Đệ ---
Cập nhật lúc: 2025-10-05 13:03:29
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lương Thiếu Bân mím mím môi, nữa giải thích: “Chúng cãi , nàng Giang Đô phủ , chỉ đưa tiễn nàng mà thôi.”
“Cái gì?”
Cả nhà họ Lương đều trợn tròn mắt thể tin nổi, hiển nhiên ngờ kết quả như .
“Sao Giang Đô phủ ?”
Lương Thiếu Bân đành giải thích, “Chủ Yên Hương Các đến lấy hàng, tiện thể đón nàng Giang Đô phủ chơi hai ngày.”
Lương Hạnh Hoa thì vành mắt đỏ hoe, trực tiếp “oa” một tiếng bật .
“Tam ca, thể để tam tẩu một như ? Muội sẽ đuổi theo gọi nàng về.”
Lương Thiếu Bân vươn tay kéo nàng , “Muội gì? Nàng hai ngày nữa sẽ trở về.”
Lương Hạnh Hoa dùng tay áo lau nước mắt, bĩu môi : “Vạn nhất nàng trở về thì ?”
Dù Lương Thiếu Bân thế nào, Lương Hạnh Hoa vẫn đinh ninh Bạch Phù Dung và Bạch Như Phong ý . Nàng hậm hực : “Lần ở Yên Hương Các, Bạch Phù Dung cố ý kiếm cớ sai vặt , chừng chính là cố ý bày mưu tính kế, lừa tam tẩu đến Giang Đô phủ bán , hoặc ép nàng giao phương t.h.u.ố.c xà phòng.”
“Tam tẩu cũng thật là, nàng mua cho nhiều đồ như , hóa là sớm bỏ , cần, cần…”
Lương Hạnh Hoa càng càng lớn tiếng, càng nghĩ càng hối hận.
Lương Thiếu Bân cũng nỗi lo tương tự, nhưng vẫn cảm thấy đến mức đó, dù Liễu Vân cũng yếu đuối như Lương Hạnh Hoa nghĩ. Nhà họ Bạch ở Giang Đô phủ, đây cũng nhờ đáng tin cậy dò hỏi, thể tin tưởng .
Thế nên chỉ thể mở lời khuyên nhủ, “Muội đừng nghĩ nhiều, nàng sẽ trở về.”
Lương Hạnh Hoa thì càng dữ hơn.
“Huynh lắm, tam tẩu dựa cái gì mà trở về? Huynh ngày thường đối xử với nàng lạnh nhạt, Giang Đô phủ phồn hoa như , nhà họ Bạch đối với nàng cũng vô cùng, nếu là nàng , cũng sẽ trở về.”
Lương Thiếu Bân thầm nghĩ, gì cũng đều do hết …
Lương Hạnh Hoa đối diện với ánh mắt bất mãn của tam ca, trong lòng hề sợ hãi, hừ một tiếng.
“Nhìn cái gì mà ! Vợ đều chạy theo khác , còn thể bình tĩnh như !”
Lời của Lương Hạnh Hoa cũng khiến những trong gia đình họ Lương lo lắng.
Lương Thiếu Bân tuy miệng và tin tưởng Liễu Vân, nhưng trong lòng mơ hồ bất an. Chàng đuổi theo, nhưng gặp Liễu Vân, chỉ thêm hai câu khiến nàng vui . Chàng sợ rằng đuổi theo , chỉ càng khiến Liễu Vân vui, vạn nhất ép nàng quá, nàng thật sự trở về thì đây?
Vừa nghĩ đến đây, lòng Lương Thiếu Bân nghẹn ứ, đột nhiên cảm thấy dường như gì cũng đúng.
Mèo con Kute
Chàng dứt khoát xắn tay áo, trở ruộng lúa sức gặt lúa.
Cắm cúi việc ngoài đồng cả một buổi chiều, cho đến khi mặt trời lặn dần, lúc đó mới cùng nhà trở về. Mặc dù buổi trưa ăn cơm, nhưng Lương Thiếu Bân hề cảm thấy đói một chút nào.
Tối trở về nhà, Lương Hạnh Hoa một gian bếp đầy thức ăn mà tam tẩu để , bắt đầu nghi ngờ tam tẩu sẽ trở về nữa.
Còn Trần thị, tuy miệng gì, nhưng đều trong lòng nương thoải mái.
Nhân lúc cơm còn đang nóng, Trần thị đầu lặng lẽ lau nước mắt.
Đại ca và nhị ca cũng cúi đầu , đều ủ rũ, chán nản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khai-hoang-tranh-loan-the-nha-ta-song-qua-sung-tuc-roi/chuong-88-tam-de.html.]
Ăn qua loa vài miếng cơm ai nấy nghỉ ngơi.
Ban đêm, Lương Thiếu Bân mệt mỏi cả ngày vẫn ngoài tắm rửa, tắm sạch sẽ xong mới trở giường. Chàng Liễu Vân ngày thường yêu sạch sẽ, mỗi tối khi ngủ đều tắm. Để tránh hổ, Lương Thiếu Bân, ngủ chung giường, cũng hình thành thói quen là tắm rửa mỗi ngày.
Cho dù giờ nàng ở đây, Lương Thiếu Bân vẫn tắm rửa sạch sẽ, quần áo sạch sẽ mới dám lên giường. Ngày thường hai chung một chỗ còn cảm thấy giường chật chội, nhưng giờ một ngủ giường, đột nhiên cảm thấy chiếc giường trong nhà trống trải đến mức quá đáng.
Nhắm mắt , Lương Thiếu Bân trằn trọc mãi ngủ . Vừa nhắm mắt khỏi nhớ về những hai trò chuyện khi ngủ trong những ngày qua, nhất thời trong lòng càng khó chịu hơn.
Chàng xoay bước bên trong, kìm vươn cánh tay, trực tiếp vượt qua ranh giới giữa hai . Cuối cùng, bàn tay dừng gối của Liễu Vân. Chàng nhẹ nhàng vuốt ve chiếc gối của nàng một lát, khẽ thở dài một , đó nhẹ nhàng nhắm mắt .
Nửa tỉnh nửa mê, trải qua cả đêm dài hành hạ, cho đến khi trời mờ sáng.
Lương Thiếu Bân cuối cùng yên nữa, bật dậy, nhanh nhẹn thu dọn quần áo, đó gói ghém hành lý, trực tiếp khỏi phòng.
Khóa cửa xong, Lương Thiếu Bân nhẹ nhàng đến bên cạnh kéo xe lừa. Tiếng động nhỏ, trực tiếp đ.á.n.h thức đại ca.
Ngày thường đại ca Lương Đại Sơn coi trọng con lừa , sợ sẽ thừa lúc trời tối đến trộm lừa, cho nên chú ý đến động tĩnh trong sân. Nghe thấy tiếng động lách cách, lập tức vén chăn xuống giường, cầm cây gậy ở góc tường xông ngoài.
Thế nhưng chờ đến khi dụi mắt qua, thấy bóng dáng quen thuộc , liền sững sờ. Kẻ trộm lừa là tam !
Chàng nhanh bước tới, hạ giọng : “Tam , trời còn sáng dậy ?”
Lương Thiếu Bân đặt tay lên môi “suỵt” một tiếng, hạ giọng giải thích: “Đại ca đến đúng lúc, lái xe đến Giang Đô phủ một chuyến, lát nữa giúp với nương một tiếng.”
Đại ca chợt hiểu , đó kéo khóe miệng nở nụ “ hiểu ”.
“Tối qua tam tẩu còn đ.á.n.h cuộc với , rằng hôm nay nhất định sẽ đón về, ngờ thật sự tam tẩu đoán trúng.”
Bị đoán trúng tâm sự, Lương Thiếu Bân chỉ thể bất đắc dĩ nhếch môi.
“Việc đồng áng thì xin nhờ và nhị ca .”
Đại ca hào sảng vỗ vỗ ngực, “Yên tâm , việc đồng áng cứ yên tâm, giao cho và nhị ca, bao nhiêu , hôm nay thể gặt xong.”
“Chỉ là cũng mấy khi xa, một đường cẩn thận một chút, đặc biệt là trải qua nạn châu chấu, ai, e rằng đường yên .”
Nói đến đây, đại ca chút lo lắng.
Lương Thiếu Bân an ủi vỗ vai , “Đại ca yên tâm, trong lòng tính toán.”
Nói xong Lương Thiếu Bân liền kéo xe lừa, trực tiếp đ.á.n.h xe khỏi làng.
Lương Thiếu Bân vội, nhưng xe lừa thì thể so sánh với xe ngựa. Mặc dù trời sáng xuất phát, nhưng chờ đến khi đến Giang Đô phủ, cũng là hai tiếng rưỡi đó.
…
Bên , Liễu Vân tối hôm qua Giang Đô phủ xong, liền trực tiếp cùng Bạch Phù Dung về Bạch phủ.
Dọc đường nàng thấy những cánh đồng châu chấu gặm trụi sạch hai bên đường, còn những nông dân đất đ.ấ.m n.g.ự.c giậm chân lóc, trong lòng vô cùng khó chịu.
Chờ đến khi thành, cảm giác hoang vu biến mất, cảnh tượng mắt lập tức đổi, phảng phất như bước một thế giới phồn hoa khác. Điều kiện sống của dân chúng trong phủ thành hiển nhiên hơn nhiều so với thị trấn nhỏ.
Trong thành đến , chen vai thích cánh, vô cùng náo nhiệt. Mọi dường như ý kiến gì về chuyện châu chấu, cứ như thể châu chấu căn bản từng đến đây .