Khai hoang tránh loạn thế, nhà ta sống quá sung túc rồi! - Chương 92: ---

Cập nhật lúc: 2025-10-05 13:03:33
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chàng nhẹ nhàng : “Kỳ thực nàng cũng chẳng cần quá sợ hãi, dù cũng sống thêm một kiếp, hẳn là sẽ hơn kiếp . Đến lúc đó nàng cứ theo .” Liễu Vân lời , đáy mắt lóe lên một tia sáng, nhưng nhanh vụt tắt.

 

“Không đúng, khi nào thì bắt đầu chạy nạn? Xuân sang năm?” Liễu Vân trực tiếp trừng mắt, nàng thấy chỗ nào đó . Nàng lạnh một tiếng.

 

“Thảo nào đây thể đợi thêm một năm, chậm nhất là xuân sang năm hòa ly, hóa là vì chuyện .” Lương Thiếu Bân cũng chậm chạp nhận bất cẩn, ngờ nàng đang chờ chực ở đây để vặn hỏi .

 

Nhìn Liễu Vân vẻ mặt giận dữ bối rối, Lương Thiếu Bân chút chột mà né tránh ánh mắt giải thích.

 

“Nàng đừng vội giận, hãy giải thích, với Liễu Vân đây thật sự hòa thuận, kiểu sống c.h.ế.t qua , nên mới vội vã hòa ly, nàng hiểu chứ?”

 

“Lúc cũng nàng thị , nên mới những lời đó. Nàng thể vì chuyện mà giận .” Liễu Vân thở một , lời nam nhân cũng lý, hơn nữa còn trông cậy , quả thật nên vì chuyện mà giận .

 

“Được , chuyện sẽ so đo với nữa, nhưng chuyện hòa ly chúng đây thì ?” Lương Thiếu Bân vội vàng tiếp lời, “Cứ khoan .”

 

Nói xong, nhận thất thố, liền vội vàng giải thích thêm.

 

“Nàng thử nghĩ xem, đến lúc chạy nạn chỉ đưa nàng , mà còn nhiều trong nhà nữa. Nếu hòa ly , chắc chắn sẽ vô vàn phiền phức và bất tiện.” Liễu Vân “ồ” một tiếng gật đầu .

 

“Vậy cũng thôi, chuyện chúng cứ từ từ bàn . Hiện giờ xem , gì quan trọng hơn việc giữ lấy mạng sống.” Thấy nàng dễ dàng đồng ý như , Lương Thiếu Bân thở phào nhẹ nhõm chút hối hận.

 

Vốn dĩ nhân cơ hội hỏi nàng hòa ly , nhưng lời đến cửa miệng biến thành “cứ khoan ”.

 

Có lẽ là vì tự tin, Lương Thiếu Bân luôn cảm thấy Liễu Vân bây giờ trong lòng. Nếu cứ ép nàng phu thê thật sự với , lẽ trong lòng nàng sẽ luôn nung nấu ý định bỏ trốn.

 

Đằng nào thì chỉ cần nàng đồng ý , sẽ vô vàn cơ hội và thời gian để chuyện với nàng. Mình đủ kiên nhẫn.

 

Mèo con Kute

Liễu Vân hôm nay chịu kích động quả thực nhỏ. Sau khi chuyện chạy nạn với Lương Thiếu Bân xong, nàng mệt mỏi ngửa giường. Vừa nghĩ đến chuyện xuân sang năm chuẩn chạy nạn, nàng chỉ thấy hai mắt tối sầm, đáy lòng dâng lên vô vàn nỗi buồn bã. Sau đó âm thầm mắng c.h.ử.i hai địa phủ một trận.

 

Tuy nhiên, nghĩ , Lương Thiếu Bân cây đại thụ ở bên, dường như ông trời bạc đãi nàng. Cũng may là Lương Thiếu Bân thành thật kịp thời, cửa hàng ở Giang Đô phủ còn mua, nên bạc vẫn đang trong tay.

 

Cách ngày chạy nạn còn chút thời gian, thời gian hẳn là đủ để nàng kiếm thêm nhiều bạc. Đến lúc đó sẽ cố gắng tích trữ thật nhiều vật tư, cất gian tùy . Cho dù nàng và Lương Thiếu Bân đổi, thể cùng nữa, nàng vẫn thể tự trốn trong gian mà cầm cự một thời gian. Dù thì chuẩn hai phương án luôn sai.

 

Nghĩ thông suốt , Liễu Vân lập tức trở đối mặt với Lương Thiếu Bân, “Hiện giờ bên ngoài tai họa châu chấu hoành hành dữ dội như , chúng nên nhanh chóng mua chút lương thực về ?” Lương Thiếu Bân ngờ nàng chấp nhận nhanh đến thế, khóe môi khẽ cong lên.

 

“Hôm nay dò hỏi bên ngoài , giá lương thực ở Giang Đô phủ tăng lên một chút. Ngày mai chúng sẽ mua một ít mang về nhà, còn thì khi về nhà sẽ từ từ nghĩ cách.” Liễu Vân gật đầu, đó từ trong lấy một bọc bạc, “Nếu cùng chạy nạn, bạc cầm .”

 

Lương Thiếu Bân ý định nhận lấy, chỉ lùi , “Không cần , tiền .” Liễu Vân kinh ngạc một cái, hừ một tiếng.

 

Phải , đều là kẻ trọng sinh, thể nghĩ cách cất trữ bạc chứ. Còn việc cách nào mà , , cũng sẽ hỏi.

 

Tuy nhiên, tổng kết kinh nghiệm từ những tiểu thuyết từng , những nam nhân cơ duyên trọng sinh, đó đều là những kẻ vạn dặm mới tìm một. Có thể khiến trọng sinh, chắc chắn là trời sẽ giao đại nhiệm cho , kiếp tất nhiên cũng một bình thường.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khai-hoang-tranh-loan-the-nha-ta-song-qua-sung-tuc-roi/chuong-92.html.]

chỉ an an kiếm chút bạc, dài dưỡng lão, nên cùng đường với . Nhiệm vụ chính tuyến khác , cần cố gắng hòa nhập.

 

Hơn nữa chẳng câu cũ – càng nhiều, c.h.ế.t càng nhanh ư?

 

Lương Thiếu Bân thấy nàng giường, ngẩn trần nhà, : “Ta tìm chủ quán xin mấy tấm đệm.”

 

Không lâu , trải chiếu cói xuống đất, trải thêm đệm lên. Sau đó liền vẻ mặt thản nhiên đặt chiếc giường chiếu sát ngay cạnh giường, thổi tắt đèn.

 

Liễu Vân đổi kịch bản mới, vẫn chút hưng phấn ngủ . Nàng phục bàn bộ những chuyện xảy kể từ khi xuyên tới đây trong đầu. Nghĩ đến chuyện đây Lương Thiếu Bân nàng mua cửa hàng ở Giang Đô phủ, cũng như việc bảo nàng đổi ngân phiếu thành tiền mặt.

 

Liễu Vân chậm rãi nhận , Lương Thiếu Bân dường như từ sớm coi là một phần trong đội ngũ chạy nạn của . Nghĩ đến đây, Liễu Vân trong lòng mới thả lỏng một chút, còn chút cảm giác an ủi.

 

, còn một chuyện nữa! Chuyện nàng ở địa phủ mời văn phòng và gian tùy , Lương Thiếu Bân hẳn là . Không gian là chỗ dựa và giới hạn của riêng nàng, thế giới , tuyệt đối thể để thứ hai ngoài . Vạn nhất ngày và Lương Thiếu Bân đường ai nấy , ít nhất còn một nơi ẩn tuyệt đối an .

 

Tuy nhiên, để công bằng, nàng cũng sẽ cố gắng hỏi về bí mật kiếp của Lương Thiếu Bân.

 

Đang nghĩ những chuyện lung tung rối ren , Lương Thiếu Bân đang giường chiếu đột nhiên bật đèn dậy.

 

“Vẫn ngủ ư?” Liễu Vân dọa giật , đó nhanh bình tĩnh .

 

“Chuyện với quá đỗi bất ngờ, vẫn cần tiêu hóa một chút.” Lương Thiếu Bân .

 

“Đừng nghĩ nữa, điều gì sẽ đều cho nàng.” Liễu Vân lắc đầu.

 

“Điều đó thì cũng cần thiết.” Lương Thiếu Bân cụp mắt gật đầu.

 

“Vậy thì ngủ sớm , ngày mai còn trấn mua đồ.” Liễu Vân liếc một cái.

 

“Được thôi.” ánh mắt nàng tự chủ chằm chằm quầng thâm mắt một lúc, hỏi: “Đêm qua ngủ ngon ?” Lương Thiếu Bân trong mắt xẹt qua một tia bất lực, lắc đầu.

 

“Vẫn , chỉ là dậy sớm một chút. Ta thấy mắt nàng cũng khá mệt mỏi, đêm qua ở Bạch phủ ngủ ngon ?” Liễu Vân nhếch mép.

 

“Sao thể chứ? Giường ở Bạch phủ còn thoải mái hơn ở nhà nhiều, lớn mềm.”

 

“Thật ? Vậy thì .” Nói xong, cả hai im lặng. chỉ chốc lát, cả hai đều chìm giấc mộng ngọt ngào.

 

……

 

Ngày hôm .

 

Hai dậy đó tùy tiện ăn sáng ở tiệm bên ngoài khách sạn, liền thẳng tiến đến tiệm lương thực.

 

 

Loading...