Khai hoang tránh loạn thế, nhà ta sống quá sung túc rồi! - Chương 97:: Triều đình thu thuế ---
Cập nhật lúc: 2025-10-05 13:03:38
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đại tẩu tự nhiên liên tục , thỉnh hai về. Nằm chiếc giường quen thuộc, Liễu Vân mới cảm thấy sự mệt mỏi mấy ngày nay dường như tan biến hơn nửa. Nàng kìm vươn vai, lăn qua lộn giường, thở dài một .
“Quả nhiên vẫn là giường ở nhà ngủ thoải mái nhất.”
Lời còn dứt, tiếng giường kẽo kẹt rung lắc bỗng nhiên vang lên. Liễu Vân lập tức ngây , tin lung lay thử, liền nhíu mày, trực tiếp chất vấn Lương Thiếu Bân.
“Lúc ở đây, gì với chiếc giường ? Sao đột nhiên nó cứ như tan ?”
Một vệt đỏ ửng bay lên gò má, Lương Thiếu Bân khẽ ho một tiếng : “Ta thật sự chẳng gì cả, chỉ là ngủ thêm một đêm so với nàng mà thôi.”
Lương Thiếu Bân xong vội vàng giải thích. “Chắc là do thời gian lâu , nên lỏng lẻo, đợi khi nào rảnh sẽ sửa cho nàng một cái giường sưởi.”
Liễu Vân còn tưởng là sửa giường, mãi mới nhận là sửa giường sưởi, liền thẳng dậy.
“Nơi của các mùa đông lạnh ?”
Trong ký ức của nàng, khu vực dường như quá về phía Bắc, đáng lẽ cần dùng đến giường sưởi.
Lương Thiếu Bân “ừm” một tiếng, giọng điệu trở nên nặng nề. “Mùa đông năm nay sẽ lạnh, nhưng may mà vẫn , chỉ sợ nàng quen, chịu nổi.”
Liễu Vân đảo mắt, liền mở miệng: “Vậy thôi, đến lúc đó chiếc giường cũng đừng vứt , sửa tự ngủ.”
Lương Thiếu Bân nghẹn lời, khẽ ho một tiếng trèo lên giường. “À mà , trong căn phòng kê hai chiếc giường ? Hơn nữa, cửa ải của nương cũng qua , thấy chiếc giường cứ để để thêm củi đốt lửa thì hơn.”
Mèo con Kute
Liễu Vân ngáp một cái, xoay trong: “Được , củi thì cứ củi .”
……
Ngủ một đêm ngon lành tại nơi quen thuộc, sáng hôm thức dậy, Liễu Vân cảm thấy tràn đầy sức sống.
Vừa khỏi phòng thấy đại tẩu và đại ca bắt đầu bận rộn, lò để chiên rán, củi và nồi đều chất lên xe lừa. Thấy Liễu Vân , đại tẩu vội vàng mang đĩa đậu phụ thối nàng chiên thử buổi sáng đến: “Tam , xem đĩa đậu phụ thối chiên ?”
Liễu Vân gắp một miếng nếm thử, trêu ghẹo : “Ta cứ thắc mắc sáng nay ngửi thấy một mùi thơm thối, hóa là đại tẩu đang chiên đậu phụ thối, ừm, ngon.”
Liễu Vân khi nghiêm túc nếm thử, cuối cùng cũng đưa câu trả lời của . Mạnh Tiểu Nga treo lơ lửng cả đêm cuối cùng cũng yên lòng, liền vui vẻ mang đậu phụ thối ngâm nước muối lên xe lừa.
Hai vợ chồng lão đại , Lương Thiếu Bân và nhị ca tiếp tục bận rộn trong sân. Hai xác định xong chỗ đào hầm, trực tiếp cầm xẻng sắt chuẩn đào.
Khi hai bắt tay , Liễu Vân cũng nhàn rỗi, nàng dẫn Trần thị và tiểu cô tử đang lọc tro cây, chuẩn nước tro tàu.
Trong sân đều là bóng dáng bận rộn. Ngay lúc đang hăng hái việc, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập. Lương Thiếu Bân thẳng lên, cất tiếng gọi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khai-hoang-tranh-loan-the-nha-ta-song-qua-sung-tuc-roi/chuong-97-trieu-dinh-thu-thue.html.]
“Ai đó?”
Bên ngoài truyền đến tiếng của thôn trưởng: “Là .”
Lương Thiếu Bân vội vàng cất dụng cụ đào hầm sang một bên, dùng rơm rạ che chỗ đào. Liễu Vân cũng cất những thứ dùng để lọc tro cây trong sân bếp.
Đợi Lương Thiếu Bân dẫn thôn trưởng xuống, Liễu Vân nhanh nhẹn pha một ấm hoa cúc đưa qua. Thôn trưởng cũng tránh né , liền thẳng chuyện trong sân.
Liễu Vân xong, tay rót run lên, nước trực tiếp đổ ngoài. “Cái gì? Triều đình còn tăng thuế ư? Chẳng vì hạn hán và nạn châu chấu mà phần lớn các thôn đều mất mùa ? Lấy lương thực để nộp tô thuế?”
Trần thị và lão nhị cùng những khác xong đều nóng ruột. “ đó, chịu tai ương , dân chúng ngay cả bụng còn no, lấy lương thực dư để nộp tô thuế? Hơn nữa còn tăng thêm… Đây rõ ràng là để cho đường sống!”
Sắc mặt thôn trưởng cũng khó coi, thở dài một Lương Thiếu Bân. “ , xem giờ ? Làng chúng cũng may mắn các vị giúp đỡ, dù vụ thu hoạch coi như cũng thoát một kiếp, nếu thì cuộc sống thật sự thể tiếp diễn nổi nữa .”
So với sự phẫn nộ của những khác, vẻ mặt Lương Thiếu Bân càng thêm bình tĩnh, dường như sớm dự đoán sẽ là như , chỉ là sự lạnh lẽo trong mắt rõ ràng.
“Những năm đều đợi ít nhất đến cuối năm mới thu tô thuế của năm , nay vụ gieo cấy mùa thu còn xuống giống, bắt đầu thu tô thuế của năm tới , đây chính là chuyển nạn đói sang đầu dân chúng sớm hơn.”
Thôn trưởng hiểu rõ đạo lý , nhưng những từ xuống , nếu giao lương thực sẽ bắt . , nhưng dân đấu quan, nên dù đầy bụng oan ức, những dân nhỏ bé như họ cũng chẳng nơi nào để phân trần đạo lý cả.
“Ai da, đây, lát nữa chiều tối đều đến sân phơi lúa tập hợp để chuyện với .”
Thôn trưởng nặng nề thở dài một , khi dậy, tấm lưng vốn thẳng tắp dường như cũng còng xuống. Lương Thiếu Bân nghiêm nghị gật đầu, cất tiếng nhắc nhở: “Thôn trưởng, hiện giờ giá lương thực bên ngoài bắt đầu tăng , nếu tiền dư thể mua ít mà tích trữ.”
Thôn trưởng cũng lòng nhắc nhở, liền đồng ý lát nữa khi bàn bạc sẽ tiện thể nhắc nhở dân làng.
Đợi thôn trưởng , Lương Thiếu Bân mới đưa tay về phía Liễu Vân: “Đưa tay đây xem, bỏng chứ?”
Liễu Vân giờ đang đầy bụng tức giận, màn đến chuyện bỏng , tùy ý phất tay. “Không , thực sự tức giận, đến cả nên giận ai nữa. Thiên tai thiên tai thì chứ, thiên tai vô tình, đó là tất cả đều gặp họa, nhưng nhân họa, đó là chuyên chọn kẻ yếu thế mà giày vò, thật sự tức c.h.ế.t !”
Thấy nàng tức giận như , Lương Thiếu Bân khỏi nhớ cảnh tượng kiếp . Khi đó, triều đình thu tô thuế sớm, còn tăng thuế, cũng tức giận y như Liễu Vân, thật sự hận thể lập tức tìm huyện lệnh để tranh luận một trận.
đó thì chứ? Chống cự là vô ích. Phí tổn hà khắc là suông, chỉ cần ngươi còn một thở thì thể nào thoát . Giờ đây trải qua thêm một nữa, cũng coi như thấu, dù triều đình , quốc gia sớm muộn gì cũng dần dần đến diệt vong, thế sụp đổ của một tòa nhà lớn là thể ngăn cản, chỉ là khác biệt giữa c.h.ế.t sớm c.h.ế.t muộn mà thôi.
Sau tin mà thôn trưởng thông báo, khí trong sân của đều trở nên nặng nề hơn nhiều. Trong thôn cũng lượt tin tức, họ trong sân thỉnh thoảng thể thấy đủ loại tiếng thở dài than vãn, hoặc tiếng c.h.ử.i rủa truyền từ bên ngoài . Tóm , tin tức khiến tất cả đều yên lòng.
Đến lúc chiều tối, hai vợ chồng lão đại từ trấn trở về, cũng chuyện từ nơi khác. Hai dùng tất cả bạc góp cùng lão nhị hôm qua để mua lương thực, lén lút dùng rơm rạ che kéo về. Sau đó cũng mang tin tức từ trấn về: “Hôm nay trấn cũng hỗn loạn, nhiều đang tranh giành mua lương thực.”
“Còn triều đình phái binh lính xuống , nếu tô thuế thu , thật sự sẽ bắt khổ sai.”