Khai hoang tránh loạn thế, nhà ta sống quá sung túc rồi! - Chương 99:: Tìm kiếm ---

Cập nhật lúc: 2025-10-05 13:03:40
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nói xong, thôn trưởng phất tay. “Thôi , các ngươi cũng đừng mãi than vãn mặt , cũng cách nào khác, cứ về tự bàn bạc tính toán .”

 

Lời thốt , những nhà đây ít bán cá cho nhà họ Lương, trong lòng an ủi đôi chút, phần may mắn vì khi đó tin tưởng nhà họ Lương. Dù , chỉ riêng việc bán cá họ tích góp mấy điếu tiền , nếu bây giờ thật sự đường cùng.

Mèo con Kute

 

Hiện giờ cá nước còn, nhưng núi mùa thu chắc hẳn ít thứ ho. Bất kể là săn b.ắ.n hái quả, chỉ cần con chăm chỉ, tổng thể sẽ kiếm chút đồ mang xuống trấn bán lấy tiền.

 

Vì thế, khi suy nghĩ kỹ, cũng lên tiếng nữa, im lặng ai về nhà nấy.

 

Qua mùa nông bận, nhiều nhà vốn từ ba bữa một ngày chuyển thành hai bữa một ngày. Nay thuế má giáng xuống, càng còn tâm trí mà ăn uống, thà cứ tùy tiện uống chút nước nóng ngâm bánh ngô, coi như tạm bợ qua bữa.

 

Nhà họ Lương tối nay cũng nấu cơm, vì thuế má, mà là vì tối qua Trung thu còn thừa ít nhất một nửa thức ăn. Đặc biệt là đồ ăn chín Liễu Vân mang về từ Giang Đô phủ, tuy thu nhưng đồ vật để lâu , dứt khoát tối nay giải quyết hết.

 

Lúc dùng bữa, Liễu Vân và Lương Thiếu Bân bàn bạc, tiện thể tổ chức một cuộc họp gia đình với . Hiện giờ trong ngoài đều yên bình, việc kinh doanh xà phòng đây vẫn luôn cho trong thôn , lẽ một trong thôn về xà phòng ở trấn, nhưng chắc hẳn ai nghĩ rằng nó xuất phát từ nhà họ Lương. Huống hồ, xà phòng giá cao hai lạng bạc một bánh, trong thôn hẳn là rảnh rỗi mà chú ý, Liễu Đào nhi lẽ còn mua , nhưng giờ nàng chắc chắn thể mua nổi. để phòng ngừa vạn nhất, Lương Thiếu Bân vẫn dặn dò kỹ càng nhà nhất định giữ bí mật về chuyện .

 

Đại ca Lương Đại Sơn đặt câu hỏi: “Vậy việc kinh doanh đậu phụ thối của chúng thì ? Mùi vị nặng như cũng che giấu , hơn nữa và đại tẩu ngươi mỗi ngày đều chạy xuống trấn, chắc chắn thể giấu giếm.”

 

Liễu Vân : “Việc kinh doanh đậu phụ thối cần giấu, chỉ cần che giấu, thậm chí các ngươi còn thể quang minh chính đại chuyện với trong thôn, cả.”

 

Vợ chồng đại ca , đều thể tin , “Không cần giấu ?”

 

Liễu Vân gật đầu, nghiêm túc : “ , chính vì đậu phụ thối che đậy, việc kinh doanh xà phòng của chúng mới thể che mắt khác hơn.”

 

Vợ chồng đại ca lập tức hiểu , thán phục tam , “Được, chúng sẽ thoải mái bán.”

 

Lương Thanh Thủy cũng thắc mắc: “ tiếp theo đều lên núi , nhà chúng ai cả, nhiều nhàn rỗi ở nhà như cũng khá gây chú ý.”

 

Lương Thiếu Bân trầm mặc một lúc lâu, gật đầu, “Vậy nên chúng cũng lên núi, tránh gây nghi ngờ cho khác, nhưng địa đạo vẫn đào, chỉ là đợi trời tối.”

 

Cuộc họp gia đình nhanh chóng kết thúc.

 

Ngày hôm , ai việc nấy. Nhìn trong thôn đều lượt vác giỏ lên núi, Lương Thanh Thủy cũng chuẩn xong đồ đạc lên núi.

 

“Tam , chúng cũng mau xuất phát thôi.”

 

Lương Thiếu Bân “ừ” một tiếng, đầu Liễu Vân, “Nàng cùng ?”

 

Liễu Vân ngờ Lương Thiếu Bân gọi cùng. Vốn dĩ nàng còn nghĩ nhân lúc trong thôn lên núi thì ở nhà luyện dầu. nghĩ thì lên núi xem loài hoa dại nào dùng để xà phòng cũng . Việc nhà, cứ giao cho Trần Thị và Lương Hạnh Hoa hai là đủ .

 

Thế là nàng tháo tạp dề, vác giỏ tre lên lưng, dặn dò Trần Thị: “Mẹ, việc nhà cứ giao cho và tiểu , con theo nhị ca và Thiếu Bân lên núi xem .”

 

Trần Thị vội vàng đáp lời, “Được, các ngươi đường chậm thôi.”

 

Lương Hạnh Hoa chút vui, bỏ dở công việc đang định theo cùng.

 

Trần Thị một tay kéo nàng , vui : “Ngươi gì? Ở đây nhóm lửa cho .”

 

Lương Hạnh Hoa bĩu môi bất mãn : “Trước tẩu tẩu lên núi đều dẫn cùng, sợ nàng một .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khai-hoang-tranh-loan-the-nha-ta-song-qua-sung-tuc-roi/chuong-99-tim-kiem.html.]

 

Trần Thị nàng một cái đầy ẩn ý : “Có tam ca ngươi trông chừng, cần gì ngươi xông lên gây chú ý?”

 

“Tam ca ? Hắn vứt tam tẩu phía là tạ ơn trời đất .”

 

Lương Hạnh Hoa vẫn cam lòng.

 

Trần Thị bĩu môi, “Con nha đầu ngốc , với ngươi hiểu, ngươi mau thêm củi cho .”

 

Lương Hạnh Hoa thấy ý định thả , chỉ đành bất mãn hừ một tiếng, vẫn ngoan ngoãn cúi thêm lửa.

 

Đầu bên , Liễu Vân cùng Lương Thiếu Bân cùng khỏi nhà. Nàng phát hiện Lương Thiếu Bân dường như hề vội vã chút nào, bước chân chậm rãi tiến về phía chân núi.

 

Lương Thanh Thủy liên tục đầu mấy , cuối cùng bất lực bỏ một câu.

 

“Ta đây, các ngươi cứ từ từ.”

 

Rồi nhanh chóng biến mất con đường mòn giữa núi.

 

Liễu Vân thấy , đẩy đẩy cánh tay Lương Thiếu Bân, “Hay là đuổi nhị ca , một ở lưng chừng núi tìm xem là .”

 

Lương Thiếu Bân giải thích nhiều, mà trực tiếp hỏi: “Nàng tìm gì? Ta giúp nàng cùng tìm.”

 

Liễu Vân dừng một chút, đó mở miệng, “Ta chỉ tìm vài bông hoa dại thích hợp để xà phòng, kim ngân hoa và tường vi trong nhà còn nhiều.”

 

Lương Thiếu Bân bày tỏ ý kiến, trực tiếp dẫn nàng về phía lưng chừng núi. Chỉ tiếc là mùa qua, nhiều loài hoa dại núi đều tàn, chỉ còn những bông cúc dại màu vàng đơn độc đón gió nở rộ. Mùi vị của loài cúc dại cũng mấy dễ chịu, dùng để xà phòng e là khó bán.

 

Liễu Vân chỉ cắt một chút dừng tay, “Thôi , lấy cái , lát nữa tìm tỷ tỷ Phù Dung xem thể mua ít hoa khô .”

 

Lời dứt, Liễu Vân đưa mắt về phía cây bồ hòn. Sau khi mô tả kỹ càng cho Lương Thiếu Bân , Lương Thiếu Bân mới nhớ , “Có còn gọi là mộc hoạn tử ? Hạt bên trong thể dùng tràng hạt Phật giáo.”

 

Liễu Vân vội vàng gật đầu, “ đúng đúng, chính là nó.”

 

Lương Thiếu Bân trầm ngâm một lát dẫn nàng về phía lưng chừng núi hoang vắng . Suốt đường , Lương Thiếu Bân vẫn cố tìm chuyện để , “Ta bồ kết thể tẩy rửa, thật ngờ bồ hòn cũng .”

 

Liễu Vân thành thật trả lời, “Bồ kết quá kích ứng, dùng để giặt quần áo thì , nhưng dùng mặt chắc chắn vẫn là bồ hòn hơn.” Nói xong, nàng nghiêm túc giải thích, “Bồ hòn tự nhiên bọt, rửa mặt rửa tay sạch, nếu thêm xà phòng thì lực sạch sẽ càng mạnh hơn.”

 

Lương Thiếu Bân dùng gậy mở đường. Đôi khi trong bụi cỏ bỗng nhiên phát một tiếng động.

 

Liễu Vân sợ đến tái cả mặt, “Cái là gì ? Là rắn ?”

 

Lương Thiếu Bân đầu an ủi, “Đừng sợ, đang ở phía đây, nàng cứ sát một chút là .” Nói xong, bắt đầu tìm chuyện để , “Ở triều đại của nàng, đều dùng xà phòng bồ hòn mà nàng để rửa tay rửa mặt ?”

 

Liễu Vân lắc đầu, “Không , thứ chúng dùng phức tạp và tinh xảo hơn, thường là dùng một thứ gọi là xà phòng rửa tay, đó đựng trong chai, chỉ cần bóp là lập tức biến thành bọt.”

 

Lương Thiếu Bân mà lùng bùng lỗ tai, kịp hỏi thêm, hai tới một gốc bồ hòn.

 

 

Loading...