Khai Phá Cổ Mộ - Chương 272: Đốt ba nén hương ngược.

Cập nhật lúc: 2025-12-09 11:30:16
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Chúng thật sự c.h.ế.t , Kinh Lam … hu hu…” Ngân Linh cũng bắt đầu nức nở. Cách Duy Hãn cũng lên tiếng gọi : “Tiểu , nhận mệnh .”

 

Nhận mệnh?

 

nhận. Lý Kinh Lam từ nhỏ đến lớn bao giờ cúi đầu. Lời nguyền Trấn sấm g.i.ế.c . Ân Khư cũng chôn nổi . Ở Đôn Hoàng cũng sống mà về. Vậy thì vì nhận mệnh?

 

nhận!

 

Lão Giang bảo đừng loạn nữa, rằng bây giờ chỉ là một luồng hồn phách, nếu cứ chạy lung tung bên ngoài sẽ hồn phi phách tán. khựng , rõ bản , nhưng là sương đen, chẳng thấy gì.

 

vội bóp mạnh cánh tay để chứng minh tất cả là giả, nhưng cảm thấy đau. Khoảnh khắc , hoang mang .

 

“Chẳng lẽ thật sự biến thành quỷ hồn ? ngay cả c.h.ế.t lúc nào cũng chẳng .”

 

Một cảm giác khó diễn tả dâng lên trong lòngtê dại, mơ hồ, nhưng hề chút sợ hãi. ngơ ngác về phía lão Giang. Trong làn sương đen, thấy bản , nhưng thấy họ rõ.

 

Lão Giang vẫn mặc bộ đồ quen thuộc, ông chỉ tay về phía : “Nhìn , cái xác phía chẳng của ?”

 

theo hướng ông chỉ, và quả nhiên thấy vài t.h.i t.h.ể ngay ngắn mặt đất, mặt mũi hốc hác, trắng bệch, môi còn chút huyết sắc.

 

Đó là , Ngân Linh, lão Giang và Cách Duy Hãn!

 

“Lên đường thôi, chỉ còn thiếu ngươi!” Hắc Bạch Vô Thường rung cây gậy tang, bảo nhập hàng. Sau đó cả đoàn bước lên chiếc thang . Chiếc thang trong suốt kéo dài mãi lên , tựa như con đường vô tận dẫn đến nơi cao nhất. Hai bên đều là sương đen dày đặc, giống như khí âm thể tan của cõi c.h.ế.t. Lúc , quên cả chống cự, cứ như hồn vất vưởng, mơ màng theo đoàn phía .

 

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

tận mắt lão Giang bước lên Hoàng Tuyền Lộ, trong lòng chút đau buồn nào. Chẳng lẽ biến thành quỷ thì thất tình lục d.ụ.c cũng biến mất?

 

Trên thang, đám điêu gia vẫn đang gọi chúng , kéo lên. đang định đưa tay thì giữa trán truyền đến một luồng đau nhói.

 

Đau?

 

còn cảm nhận đau, chẳng lẽ vẫn sống?

 

Trong lòng dâng lên một tia vui mừng thì cảm giác bỗng tan biến. lúc , bên tai thấy một tiếng quát vang dội: “Phá!”

 

Khoảnh khắc tiếp theo, thấy một lão Giang sống sờ sờ. Lão Giang lạnh: “Muốn mang đồ của ? Hỏi xem đồng ý !”

 

thấy Cách Duy Hãn và Ngân Linh đều trong trạng thái hôn mê, mắt nhắm nghiền cạnh lão Giang, miệng còn thì thầm thứ gì đó. Xem họ cũng thứ gì đó mê hoặc giống .

 

Chỉ lão Giang kinh nghiệm dày dặn là trúng chiêu. Giờ ông đang dùng một loại pháp môn cao minh để phá trận. Trên tay ông là một lư hương hình hoa sen, cắm ba nén hương.

 

Loại hương giống hương thường, mùi giống loại Hạ Lan Tuyết đốt. tên, nhưng hương khí lan xua bớt phần lớn sương đen, ít nhất thấy rõ . Quan trọng nhất chính là pháp môn của lão Giang!

 

nhớ rõ đây ông từng , nếu một ngày thấy ông động tác khi đang nhiệm vụ, thì dù thế nào cũng đừng hỏi, đừng , chỉ cần theo ông. Pháp môn đó gọi là: Đốt ba nén hương ngược.

 

Hương tỏa đến , sương đen đẩy lùi đến đó. Chúng nhân lúc chạy trối c.h.ế.t con đường hẹp.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khai-pha-co-mo/chuong-272-dot-ba-nen-huong-nguoc.html.]

kéo Cách Duy Hãn ở một tay, nắm Ngân Linh ở tay , làn hương bảo hộ, lao như điên giữa màn sương.

 

Không ảo giác , nhưng sương đen dường như đang nhạt dần. định vui mừng thì giữa sương hiện lên những bóng dáng kỳ lạ một tòa tòa đại điện cổ xưa từ đất mọc lên, hùng vĩ tráng lệ, nhưng bên ngoài phủ một tầng lửa ma xanh lét, giống như phong đô quỷ thành!

 

thậm chí còn thấy biển cả sóng dữ cuộn trào, một cơn sóng khổng lồ ập đến, suýt cuốn sạch cả bọn. Chuyện gì thế ? Sao điện đài cổ? Sao biển?

 

nên chạy hướng nào, chỉ về lão Giang cầu cứu. ngay cả ông cũng mồ hôi ướt trán, vẻ cảnh tượng mắt cho bất ngờ. Nếu đây là ảo ảnh, nhưng loại ảo cảnh như thế thường chỉ xuất hiện giữa sa mạc, ở vùng đầm lầy âm u đầy sương thể xuất hiện?

 

Một lúc , tiến , lùi cũng xong, chúng như những con cừu chờ đồ tể vung dao. lúc tuyệt vọng, thấy một con hồ ly hoa quen thuộc từ bụi cỏ lao , chạy thẳng về phía chúng .

 

“Trời ơi! Mày cũng c.h.ế.t ?” buột miệng kêu lên.

 

Hồ ly hoa cào đất, vọt đến mặt , tức giận mắng: “C.h.ế.t cái đầu ngươi! là miệng quạ đen! Xúi quẩy! Phì phì phì!”

 

Ơ? Không ảo ảnh ? Nó đ.á.n.h đất bảo: “Đi theo !”

 

 

theo phản xạ nhấc tay định rút d.a.o trảm thần, lạnh giọng: “Đi ? Lên thang ? Ta dễ lừa thế ?”

 

“Lừa cái gì mà lừa! Không kịp nữa…” Nó cảnh giác quanh.

 

Lão Giang định theo, vội kéo ông : “Sư phụ, coi chừng bẫy!”

 

Ai ngờ lão Giang chỉ phẩy tay: “Nghe nó .”

 

Ông câu đó với vẻ tỉnh táo, giống mê hoặc. hồ ly, hỏi dò: “Mày thật đấy ?”

 

là Hoa Hoa, hành tẩu thiên hạ bao năm, từng đổi tên đổi họ.” Nó sốt ruột đáp: “Con đường , . Chỉ tộc Thiên Hồ chúng mới lối.”

 

Tộc Thiên Hồ?

 

còn đang do dự thì lão Giang kéo mạnh áo : “Lý Kinh Lam, đừng lề mề nữa, con hồ ly là thật. Phải rời khỏi đây ngay!”

 

Tình thế cấp bách, đành nghiến răng chạy theo. Hồ ly hoa chạy một đoạn đ.á.n.h mặt đất. Có lúc xác định lối, nó bèn đào một hố lớn xuống tiếp tục dẫn đường.

 

Nửa đoạn đầu nó gần như chẳng buồn thêm với chúng câu nào. Đợi đến khi chúng dần thoát khỏi chiếc thang , Hồ Hoa cuối cùng mới mở miệng:

 

“Các cẩn thận, ở đây một con cóc to. Nó thể phun ảo cảnh hải thị, chính nó đang hại các ngươi…”

 

“May mà A Nương tiên kiến, bảo đến dẫn đường cho các ngươi!”

 

Lúc mới chợt hiểu . Đám hồ tiên sống núi Vũ Ốc bao năm, dĩ nhiên rõ từng chân tơ kẽ tóc của rừng Mê Hồn.

 

Và những suy đoán của chúng đó về dấu chân kinh khủng cũng chính xác. Kẻ tất cả… đúng là một con cóc khổng lồ!

 

Hơn nữa còn là một con cóc trí tuệ cực cao, thể biến bộ rừngMê Hồn thành ảo cảnh…

 

Nghĩ đến đây, tim khỏi giật . Con cóc lớn … liệu liên quan gì đến bọn cóc nhỏ ở thôn Tam Tinh, thậm chí là nước Cổ Thục ?

Loading...