Khai Phá Cổ Mộ - Chương 277: Dùng tất cả của ta, đánh một trận với ngươi.
Cập nhật lúc: 2025-12-10 11:42:38
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Theo ghi chép trong “ 36 quyết rời núi lấp biển”, gió sinh từ khí. Khí lưu động tạo thành gió, chỉ cần tìm “mắt gió” là thể tìm thấy phương hướng thoát .
khí ở đây dường như đều ở trạng thái tĩnh.
“ hiểu , là con cóc giở trò. Nó ảnh hưởng tới khí trong rừng Mê Hồn , ở đây là t.ử khí, sinh khí.”
Ngân Linh hiểu lắm, nhưng Cách Duy Hãn thì thông suốt, xong liền hỏi : “Vậy bây giờ ?”
sang lão Giang. Lão Giang đáp gọn hai câu: “Hoặc g.i.ế.c nó, hoặc tìm gió!”
Con đường thứ nhất rõ ràng là , con cóc thành tinh, chúng đối thủ của nó, chỉ còn con đường thứ hai. nơi là t.ử khí, lấy gió?
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Ánh mắt lão Giang trầm xuống, dừng mấy cái cây xa: “Khí đất c.h.ế.t, nhưng khí phía chắc c.h.ế.t!”
“Ý sư phụ là…?” Ánh mắt khẽ động.
Lão Giang đáp:
“Thử xem. Cây càng cao, phía càng dễ sinh khí. Lý Kinh Lam, trèo cây chứ? Bây giờ tìm một cái cây đủ cao.”
Từ bé hiếu kỳ, gần như ngày nào cũng leo cây hái quả, thể trèo? Hạ quyết tâm xong, chúng bắt đầu tìm cây.
vận mệnh đúng là thích đùa ác. Vừa mới tìm cách phá giải, ông trời đóng sập cửa sổ mặt chúng .
Chỉ “ai da” một tiếng, thể Ngân Linh bắt đầu trượt xuống. Vừa cô đang chỉ hướng con cóc đuổi theo, sơ ý một cái liền cỏ dại vấp ngã, đó chân giẫm mép một vũng đầm lầy.
Điều quỷ dị nhất là vũng đầm lầy khác những chỗ đó, một khi chân sa xuống thì căn bản rút !
Rõ ràng chỉ xảy trong nháy mắt, mà giây tiếp theo, chân của Ngân Linh vô bùn cát bao lấy. Ở bên lớp bùn dường như vô bàn tay đang kéo chặt bắp chân cô , như lực nặng ngàn cân, kéo cô chìm xuống!
“A!” Ngân Linh hoảng sợ trừng to mắt, khản giọng kêu về phía :
“Anh Kinh Lam , cứu em!”
“Tiêu , con bé nào cũng dễ dọa.” Lão Giang vỗ đùi.
theo bản năng lao về phía cô , nhưng ngờ vũng đầm lầy đó như thể đang sống, theo sự giãy giụa của Ngân Linh , nó nuốt luôn cả chân còn của cô .
Hai chân cô nhanh chóng đầm lầy nhấn chìm, tốc độ lún xuống cực nhanh. Nếu cái giỏ tre lớn phía mang lực nổi khá mạnh, lẽ còn thấy cô nữa.
Khoảnh khắc đó, tim như nhấc lên tận cổ họng, hận thể lập tức bay qua kéo cô lên, nhưng tốc độ của quá chậm, đọ với tốc độ của đầm lầy…
Bóng dáng mảnh mai cứ thế dần dần biến mất khỏi tầm mắt , lúc , ngay cả tiếng kêu cứu của Ngân Linh cũng còn nữa.
Người phản ứng nhanh nhất, tốc độ nhanh nhất trong đội chính là lão giang. Ông trong nháy mắt hóa thành một cái bóng tàn phá lao .
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, lão Giang nắm bàn tay nhỏ bé của Ngân Linh , bàn tay gần như chìm hẳn xuống!
Trong khí vang lên giọng gắng sức của lão Giang: “Đừng giãy giụa, càng giãy giụa con càng lún sâu, đừng sợ, hít thở sâu cùng .”
“Giữ c.h.ặ.t t.a.y , tuyệt đối đừng buông!”
Hết đến khác, giọng của lão giang như ma lực, trấn an nỗi sợ của Ngân Linh , cô cũng lún xuống nữa.
lúc , cả hai đều thể cử động, nghiễm nhiên trở thành bia sống trong mắt con cóc .
Còn kịp để và Cách Duy Hãn tiến gần hỗ trợ, bên tai vang lên một tiếng “vút”, đất bùn bay tung tóe ở cách đó hơn mười mét. Ngay đó, thấy con cóc mắt đỏ, phủ đầy những khối u ghê tởm bật nhảy , hình khổng lồ như một đám mây đen khổng lồ, che trời lấp đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khai-pha-co-mo/chuong-277-dung-tat-ca-cua-ta-danh-mot-tran-voi-nguoi.html.]
Mục tiêu của nó chính là lão Giang và Ngân Linh! Lần nó chơi trò trốn tìm nữa, mà dang chân , bật thẳng về phía họ. Mỗi nhảy đều hai ba mét.
“C.h.ế.t tiệt! Từ lúc gặp mấy , thứ gặp là quái quỷ gì thế !”
Miệng thì chửi, nhưng Cách Duy Hãn vẫn dùng tốc độ nhanh nhất kéo chạy tới bên cạnh lão Giang và Ngân Linh. Ông chửi, nắm chặt khẩu s.ú.n.g máy chắn phía họ, ngón tay siết cò. Chỉ “đoàng đoàng đoàng”, Cách Duy Hãn trút cả một băng đạn lên con cóc.
cũng tay cầm Trảm Thần, tay cầm đao đ.á.n.h cá, đề phòng nó áp sát. Trong rừng rậm, tiếng đạn xé gió vang lên dồn dập: đoàng đoàng đoàng, đoàng đoàng đoàng
Từng viên đạn như mưa b.ắ.n lên con cóc, nhưng cuối cùng chỉ như đá ném xuống biển, tạo tổn thương chí mạng. Cùng lắm là phá nát ít khối u nó – tức là các túi độc cóc. Chỉ thấy từ những túi độc đó phun vô chất lỏng màu xanh lục, trong chốc lát, mùi hôi thối lan tràn.
Tuy những viên đạn gây ảnh hưởng quá lớn lên con cóc khổng lồ, nhưng ít nhất cũng miễn cưỡng chặn đà tấn công của nó trong chốc lát.
Cách Duy Hãn thúc giục lão Giang mau cứu , vì ông chỉ còn một băng đạn dự phòng, kịp đạn.
Lão Giang mồ hôi đầy đầu, dùng hết bộ sức lực, nhưng lực hút của đầm lầy quá mạnh, ông vẫn khó kéo Ngân Linh . “Thầy Cách, ông giúp sư phụ! Nơi giao cho !”
Dù Trảm Thần trong tay thu liễm phong mang, nhưng để tranh thủ thời gian, màng an nguy bất chấp lao thẳng lên.
Linh Nhi, em nhất định bình an!
Ôm lấy niềm tin đó, cầm chặt Trảm Thần, chủ động nghênh đón con cóc to như núi nhỏ. Vết rạch mặt nó vẫn còn, con ngươi đỏ au phản chiếu ánh sáng khát máu. Vừa thấy , cơn phẫn nộ ngập trời lập tức thế bởi một loại hưng phấn khó thể diễn tả.
Ngay lúc đó, con cóc bật lên cao, dừng đỉnh đầu , cái miệng sâu hoắm như một cái hang đáy!
Mùi hôi thối xông thẳng lên trời, gần như choáng váng. lẽ chắc chắn c.h.ế.t, tuyệt đối sẽ rơi kết cục giống như Hồ Ly Hoa.
Thậm chí còn cảm thấy sắp nuốt đường tiêu hóa của nó, thứ đập thẳng mặt là mùi thối rữa tanh tưởi từ trong miệng con quái vật đó.
Thế nhưng giữa ranh giới sống c.h.ế.t, chọn cái c.h.ế.t!
“Sư phụ… nếu con c.h.ế.t , nhất định hãy nhớ đừng để Linh Nhi gả cho cái tên Hắc Miêu súc sinh đó. Còn nữa, đừng nhận đồ nữa, con thầy vĩnh viễn, vĩnh viễn nhớ đến con!”
Thời khắc cuối cùng, dốc hết sức lực ném về phía lão Giang câu vang rền . Đó chính là lời trăn trối của .
Khoảnh khắc , hai thể yên tâm nhất, sư phụ và Ngân Linh, hai nhất định bình an.
Chuôi d.a.o găm Trảm Thần trong tay truyền tới từng đợt nóng rực, giống như kim thép lửa, dày đặc châm lòng bàn tay . Lúc , !
Trước đây từng trải qua nên , nhưng khi thật sự đến lúc đưa lựa chọn, hóa , Lý Kinh Lam, cũng thể ung dung, hiên ngang mà cái c.h.ế.t như thế.
Có lẽ là vì trái tim từ lâu Bạch Thủy, Cầu Tú Tú, Điêu gia bọn họ ảnh hưởng ?
Cuối cùng, trong đầu chỉ còn tám chữ, cũng là tám chữ khắc ở tổng bộ Kỳ Lân, khắc sâu trong tim : “Sinh t.ử vì quốc, lực ứng phó!”
Cuối cùng dùng chính mạng sống của để thực hiện câu . đúng lúc , một giọng kỳ lạ vang lên:
“Mắt!”
Lúc cũng kịp nghĩ xem đó là giọng của ai, chỉ rằng âm thanh dường như đang nhắc nhở điều gì. Mắt?
Nhìn con quái vật khổng lồ mặt, chỉ trong vài phần mười giây ngắn ngủi, suy nghĩ trong đầu dâng trào.
Đạn của Cách Duy Hãn b.ắ.n trúng yếu huyệt của con quái vật , cường đại như Trảm Thần dường như cũng thể gây cho nó thương tổn chí mạng, chẳng lẽ điểm yếu của nó ở đôi mắt?
Mắt thấy con cóc khổng lồ sắp sửa va , chính xác hơn là chuẩn nuốt bụng, trong mắt nó là hưng phấn phục thù, và khát vọng xé nát con mồi.
“Xin , Lý Kinh Lam tuyệt đối sẽ dễ dàng nhận thua.” Lưỡi Trảm Thần vung lên, chỉ một cơ hội để đ.á.n.h cược.
sẵn sàng… liều mạng một phen! Lấy tất cả những gì của , đ.á.n.h với ngươi một trận!