Khai Phá Cổ Mộ - Chương 282: Cầu dây leo ngàn năm/

Cập nhật lúc: 2025-12-11 13:29:30
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Không ngờ rằng, men theo những ký hiệu đầy mười mấy phút, chúng thật sự thoát khỏi rừng đầm lầy!

 

Trong ánh mắt lão Giang lóe lên một tia kinh ngạc. Ông ngẩng đầu, lặng lẽ về phía đỉnh núi, biểu cảm phức tạp đến cực điểm. Dù thế nào nữa, ba vùng cấm t.ử vong lớn núi Vũ Ốc, cuối cùng chúng cũng vượt qua bộ!

 

Trước mắt bỗng lóe lên hình ảnh bóng dáng hoạt bát linh động , giọng tức giận cũng vang lên bên tai: “Không gõ đầu , sẽ cao lên .”

 

Nước mắt đầy tràn, chôn chiếc mặt dây chuyền phỉ thúy hình quả dưa hấu còn trong lòng một bụi hoa nhỏ, nghiêm túc vẫy tay với nó:

 

“Hồ ly hoa, tạm biệt.”

 

Sau đó ngoảnh đầu , rời khỏi nơi mây mù bao phủ . Khi thấy vầng mặt trời đỏ rực nhô lên nơi chân trời, chúng kìm mà rơi lệ.

 

Đặc biệt là Cách Duy Hãn còn xúc động đến mức hát vang một bài tiếng Anh.Cuối trời cũng sáng!

 

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Dưới ánh sáng rực rỡ ngàn trượng, chúng mơ hồ thấy đỉnh chính của núi Vũ Ốc sừng sững trong làn sương phía xa. Núi xanh mờ xa, nước gần khói phủ, chỉ mong đoạn đường tiếp theo đừng kích thích quá nữa…

 

Sau phen , thể lực của gần như vắt kiệt, để đề phòng xảy chuyện ngoài ý , lão Giang bảo dừng nghỉ ngơi một lát.

húng bệt xuống đất, chẳng còn để ý đến thể diện gì nữa, lấy chút lương thực còn sót ăn ngấu nghiến.

 

Dù dọc đường tiết kiệm hết sức, nhưng lương khô và nước cũng chẳng còn bao nhiêu, nhất là nước, chỉ thể nhấp từng ngụm nhỏ để giữ cho môi khỏi khô. Môi của Ngân Linh nứt nẻ, cô cầm túi nước lắc lư, hận thể uống cạn một .

 

Cô mím đôi môi tái nhợt lầm bầm hỏi: “Chú Giang, cần tiết kiệm ? Thôn trưởng làng chài chẳng , nước ở Vũ Ốc từ trời mà đến, lát nữa thấy suối chảy, múc thêm là mà.”

 

Lão Giang cau mày nhắc nhở: “Đừng quên bọn họ đang phía ! Nếu bọn chúng bỏ độc trong nước thì …”

 

“Đều tại tên U Tây đó, ghét c.h.ế.t .” Ngân Linh nghiến răng ken két vì tức.

 

Cách Duy Hãn bảo đừng bi quan, đừng quên thể dùng khoa học để kiểm tra chất lượng nước, nhưng để đề phòng vạn nhất, vẫn nên tiết kiệm bao nhiêu bấy nhiêu.

 

cũng nhịn mà phụ họa:

 

, nơi cũng sa mạc Đôn Hoàng, thủ sẵn một ngọn núi lớn thế , chẳng lẽ thật sự khát c.h.ế.t ? Cùng lắm thì lát nữa tìm ít trái cây ăn cũng .”

 

Trời tuyệt đường sống của ai, tin đấu nổi với U Tây bọn họ!

 

Nghỉ ngơi gần xong, chúng tiếp tục lên đường. Đi một lúc, phát hiện con đường chân bắt đầu hẹp , cây rừng cũng ngày càng thưa, đó là từng hàng vật trang trí kỳ quái. Sở dĩ kỳ quái là vì những thứ do con điêu khắc. Mà là từng cái đầu hươu gió sấy khô tự nhiên!

 

 

Cặp sừng dài, đôi mắt trừng to như chuông đồng, giống như từng tên vệ binh, ý chằm chằm chúng ! Trong lòng căng thẳng, lập tức liên tưởng đến đám giữ núi thần bí . Chẳng lẽ tới gần địa bàn của bọn họ ?

 

đó vẫn điều kinh ngạc nhất. Khi sương mù hai bên dần tản , lão Giang chỉ tay về phía , chúng thấy mặt chậm rãi xuất hiện một cây cầu màu xanh!

 

Đó là một cây cầu treo đan từ vô dây leo nguyên thủy, những dây leo to bằng cổ tay như từng bàn tay mạnh mẽ, bấu víu lẫn , đan xen chằng chịt. Gió trong thung lũng thổi qua, cây cầu cũng lắc lư theo, phát âm thanh “kẽo kẹt kẽo kẹt” đáng sợ, như thể bất cứ lúc nào cũng thể rã .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khai-pha-co-mo/chuong-282-cau-day-leo-ngan-nam.html.]

Đầu bên của cầu dây leo mờ mịt, căn bản sẽ thông tới thiên đường địa ngục.

 

“Đi kiểu gì đây?” Ngân Linh che miệng, mặt trắng bệch như giấy: “Em sợ độ cao.”

 

về phía lão Giang để hỏi ý kiến. Lão Giang chỉ khổ, siết chặt dây đeo ba lô. , hoặc là công sức đổ sông đổ biển, hoặc là liều một phen, ngoài chúng còn lựa chọn nào khác.

 

“Lên cầu!”

 

Lão Giang trầm giọng, thốt hai chữ. Ông là đầu tiên bước lên cầu treo, rút đao đen cảnh giác.

 

Sau khi xác nhận vấn đề, ông gọi và Ngân Linh theo, cuối cùng là Cách Duy Hãn cầm s.ú.n.g tiểu liên đoạn hậu.

 

Hai bên cầu treo đều một dây leo cổ thụ ngàn năm, nối từ đầu sang đầu , cũng chẳng là giống gì, trải qua thời gian lâu như mà vẫn mục nát, tỏa ánh sáng nâu sậm. hỏi lão Giang, ông dùng dây leo cầu cũng chuyện gì quá kinh thế hãi tục. Ở Mặc Thoát vùng Tây Tạng, cũng loại cầu quái dị như !

 

Cả cây cầu trụ, dùng ván gỗ, cũng thấy một cái đinh sắt nào, bộ đều do Tạng địa phương dùng dây mây trắng trong rừng nguyên sinh đan kết mà thành. Đừng coi thường loại cầu dây leo , niên đại càng lâu, thì càng kiên cố. Chỉ cần quá tải trọng, tuyệt đối sẽ đứt!

 

, trong lòng chúng vẫn sợ hãi, vì mỗi bước giẫm xuống đều lắc lư chao đảo, cực kỳ định. Chúng chỉ thể bám dây leo cổ thụ, dò dẫm tiến về phía . Không cây cầu cao bao nhiêu, khiến cảm giác như đang dây thép giữa tầng mây, trong lòng sợ hãi đến nên lời.

 

“Chú Giang, chú đảm bảo nó sẽ lắc gãy chứ?” Ngân Linh lo lắng hỏi: “Sao con thấy như đang xích đu .”

 

Lão Giang nhắc nhở:

 

“Thứ con cần vượt qua là cây cầu, mà là nỗi sợ trong lòng ! Linh Nhi, nếu con thật sự sợ hãi, thực lực đủ sánh ngang với Hắc Đao Kỳ Lân .”

 

Sợ cái gì thì cái đó đến, bên lão Giang nhắc xong, Ngân Linh liều mạng cúi xuống , dường như cây cầu rốt cuộc cao tới mức nào. Kết quả một cái, hồn vía suýt bay mất.

 

Chỉ thấy Ngân Linh hét lên một tiếng, mềm nhũn ngã quỵ cầu treo, cả cây cầu cũng vì động tác của cô mà lắc lư dữ dội. Nếu chúng nắm chặt dây leo, khi một tiếng hét của Ngân Linh tiễn cả đám về Tây Thiên .

 

“Có chuyện gì ?” Lão Giang lo lắng hỏi một câu.

 

Ngân Linh Nhi “oa” một tiếng to: “Chân… con cháu mềm , nổi nữa…”

 

Lúc mắt cá chân của Ngân Linh thương, giày vò như thế chắc chắn là thật sự dậy nổi. kéo cô , định đỡ cô lên, nào ngờ Ngân Linh đầy mặt nước mắt, nấc nghẹn hỏi :

 

“Anh Kinh Lam , cõng em , hu hu…”

 

Thấy cô nước mũi nước mắt tèm lem, tim mềm nhũn , hận thể lập tức gật đầu.

 

cuối cùng vẫn cứng lòng từ chối Ngân Linh : “Không cõng, mà là cây cầu căn bản cõng !”

 

Cần rằng cây cầu treo vốn lắc lư dữ dội, trọng tâm định, bám dây leo cổ thụ mới thể tiến lên phía . Nếu cõng thêm một , tay sẽ thể bám nữa, lỡ sơ sẩy một chút thôi là thể Ngân Linh hất rơi xuống vực sâu vạn trượng!

 

thì hai bên dây leo cổ thụ chỉ cao ngang n.g.ự.c , nếu cõng thì cả Ngân Linh lẫn cái sọt tre to lưng cô đều vượt quá độ cao của dây leo. chỉ thể dỗ dành Ngân Linh dậy, nhưng khích lệ mấy liền, cô cũng thử mấy , hễ lên là chân mềm nhũn chịu nổi.

 

Cuối cùng hết cách, đành cõng cô về phía . Cách Duy Hãn thì bám sát ngay phía chúng , hễ xảy chuyện gì còn kịp thời đỡ chúng một tay.

Loading...