Khai Phá Cổ Mộ - Chương 283: Đường chim Thái Bạch.
Cập nhật lúc: 2025-12-11 13:29:55
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chúng run rẩy từng bước một tiến lên phía . May mà cây cầu treo dài như tưởng tượng, nửa nén hương, dần dần thể thấy hình dáng bờ bên .
Nơi đó dường như là một vách núi dựng , bốn phía kín mít, trông hệt như một cỗ quan tài âm u đang chờ chứa . gọi lớn một tiếng: “Sư phụ !”
Lão Giang hiển nhiên cũng sớm thấy tình hình phía đối diện, nhưng ông bảo chúng dừng , mà vẫn một một đao, bước kiên định dẫn đầu phía .
Mọi cuối cùng cũng cẩn thận xuống khỏi cầu treo. Vừa xuống cầu mới phát hiện xung quanh bốn phía là vách đá cao vút, núi còn vắt ngang từng vệt trắng nhạt mảnh như sợi chỉ. Lão Giang với chúng :
“Đó là những con đường gỗ đục khoét từng nhát búa một!”
Khoảnh khắc , mắt hiện một bài thơ cổ:
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Tây đương Thái Bạch hữu điểu đạo,
Khả dĩ hoành tuyệt Nga Mi điên.
Địa băng sơn tỏa tráng sĩ tử,
Nhiên hậu thiên thê thạch sạn tương câu liên.”
Đó chính là bài “Thục đạo nan” của Lý Bạch. Không ngờ cảnh sinh tồn hiểm trở trong “Thục đạo nan” là thật, thật sự thể sống ở nơi như . Vậy những con đường ván là do nước Thục cổ đại đục ? Hay là do những đời “ giữ núi” thần bí ?
Con đường hẹp như một con đại mãng xà tuyết trắng bám quanh núi Vũ Ốc, kéo dài thẳng mây trời.
Trước mắt chúng con đường nào khác, nhưng con đường thật sự quá hẹp, chỉ rộng bằng một bàn chân đàn ông trưởng thành. Nếu lên đó, chỉ thể áp sát vách đá mà nhích từng bước một, đến hít thở mạnh cũng dám.
Ngân Linh dù cam tâm cũng chỉ thể xuống khỏi lưng . Nếu còn cõng cô , vài bước e rằng sẽ rơi xuống tan xương nát thịt…
“Chú Giang, con thể lên núi Vũ Ốc ?” Đến nước , Ngân Linh bắt đầu nản chí. Đừng cô , ngay cả cũng thấy sợ hãi “đường chim” mắt.
Lão Giang cau
mày, vẻ mặt nặng nề, dường như ngay cả ông cũng khó hạ quyết tâm. Trái ngược với sự thấp thỏm của chúng , Cách Duy Hãn vô cùng phấn khích, mặt tràn đầy vẻ hưng phấn từng . Đối mặt với con đường ván hẹp và vách núi cao chót vót, Cách Duy Hãn thậm chí còn thốt lên:
“Amazing! Ngay cả Thượng Đế cũng tạo kỳ tích của Trung Quốc các , Tứ Xuyên, you will astonish the world!!!”
hiểu ý ông , chính là: quá thần kỳ, quá chấn động. Mặt trời dần dần nhô lên, ánh bình minh rải lên con đường ván chân, giống như một con đường dẫn thẳng xuống địa ngục. Trong chốc lát, chúng nên nên dừng.
Đây là đầu tiên tận mắt thấy “đường Thục” thật sự, đúng hơn, dùng từ “đường chim” còn thích hợp hơn hẹp đến mức khó tin, lẽ chỉ chim mới thể bay qua an . Tất nhiên, những loài bò sát dài hẳn cũng vấn đề.
nheo mắt về phía xa, chỉ thấy “đường chim” uốn lượn giữa từng dãy núi trùng điệp, kéo dài vô tận, căn bản thấy điểm cuối. Vô ngọn núi dựng thẳng lên trời như kiếm bén, khiến khỏi sinh một luồng khí lạnh thấu xương.
Đến lúc then chốt như , Cách Duy Hãn chẳng màng nguy hiểm chân, trực tiếp lấy sổ tay . Vừa ký họa con đường chim mắt, phấn khích ngâm thơ Lý Bạch:
“Tây đương Thái Bạch hữu điểu đạo,
Khả dĩ hoành tuyệt Nga Mi điên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khai-pha-co-mo/chuong-283-duong-chim-thai-bach.html.]
“Trời đất ơi, ngờ con đường chim mà tìm mấy chục năm ở núi Nga Mi , mà ở chỗ !”
Cách Duy Hãn buông hàng loạt câu c.h.ử.i thề kiểu Tứ Xuyên, đắm chìm trong phát hiện chấn động , căn bản hề phát hiện nguy hiểm đang lặng lẽ đến gần. Trái ngược hẳn với dáng vẻ hưng phấn của Cách Duy Hãn, Ngân Linh run rẩy sợ hãi.
Cô từng sống sót từ “Thập vạn đại sơn” đầy xác trắng, mà run như cầy sấy “đường chim” của núi Vũ Ốc.
“Công chúa Miêu Cương sợ mười vạn đại sơn, chỉ một con đường nhỏ thế mà sợ ?”
cố ý trêu chọc Ngân Linh , dùng phép khích tướng kích thích lòng hiếu thắng của cô . Không ngờ Ngân Linh mắc bẫy, bĩu môi đáp:
“Ở đó là côn trùng, đều là bạn của em, em sợ cái gì? Còn ở đây thì… hừ, chú Giang, chú con đường hẹp như , còn lan can, lỡ trượt chân một cái, công chúa đáng yêu nhất Miêu Cương sẽ toi đời, cô gái xinh nhất Kỳ Lân cũng biến mất, chú nỡ ?”
Thấy lão Giang càng lúc càng cau chặt mày, Ngân Linh “ôi” một tiếng, bắt đầu ăn vạ: “Chân con đau, hu hu…”
“Hay con ở đây , hoặc về vị trí an , đợi xong việc sẽ tìm con.”
Lão Giang trầm ngâm một lúc, đưa câu trả lời như . Ngân Linh tức đến đỏ bừng mặt, cô ngờ quyết tâm của lão Giang sâu như . giờ chúng đến bước , tên lên dây thể bắn, căn bản còn đường lui.
Hơn nữa, từ khoảnh khắc đặt chân núi Vũ Ốc, lẽ lão Giang nghĩ đến chuyện sống sót về. Đây là sứ mệnh của Kỳ Lân! Cũng là mệnh của ông!
Ngân Linh cầu cứu về phía Cách Duy Hãn, nhưng càng khỏi , ông nghiên cứu văn hóa Thục Tứ Xuyên nửa đời , leo lên núi Vũ Ốc vốn là giấc mơ cả đời, bảo ông về, ông c.h.ế.t nhắm mắt.
Cuối cùng, Ngân Linh về phía . Ánh mắt rơi lên con “đường chim” :
“Mấy ngàn năm , xưa rốt cuộc dùng cách gì, để vượt qua núi cao hiểm trở, đục con đường kỳ tích như thế ?”
“Phải rằng thời đó, bất kỳ công cụ tiên tiến nào.
Vậy để mở con đường , bao nhiêu hi sinh ngay tại đây?
Họ đời đời kiếp kiếp canh giữ núi Vũ Ốc, bảo vệ vị thần Thanh Y trong lòng họ, bất luận lúc sống khi c.h.ế.t. Nghĩ đến đây, còn cảm thấy sợ con đường chim nữa, mà trong lòng dâng lên một cảm giác kính sợ mãnh liệt!
Sau khi quyết định lên đường chim, lão Giang hỏi chúng chuẩn xong ?
Ngay đó ông rút dây thừng , tự tiếp tục xung phong mở đường! Người thứ hai là Ngân Linh , dù cổ chân cô từng thương, lỡ chuyện gì xảy , và lão Giang thể kịp thời kéo cô lên ngay.
Cách Duy Hãn vẫn ở vị trí cuối đội.
Sau khi bàn xong thứ tự, Cách Duy Hãn từ trong ba lô lấy móc leo núi “phi hổ trảo”. Là dày dạn kinh nghiệm, ông dường như sớm đoán sẽ gặp tình huống leo vách đá.
Thế nên khi đến đây đặc biệt chuẩn sẵn móc phi hổ trảo . Thứ nhập khẩu từ Đức, đúc bằng thép tinh luyện, chỉ cần vách núi khe hở, móc vuốt sắc bén của nó liền thể bám chặt! Có nó, tỷ lệ chúng vượt qua đường chim thể là tăng thêm năm mươi phần trăm!
“Chú râu rậm, xem chú vẫn luôn mong đợi núi xuất hiện con đường nhỉ.” Ngân Linh Cách Duy Hãn đang phấn khích thôi, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Cách Duy Hãn ngại ngùng : “Nói theo lời các , thì là… chuẩn thì lo hoạn nạn!”